Tác giả: admin

  • 2 vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng vét hết sạch 1 tỷ tiền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng,

    2 vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng vét hết sạch 1 tỷ tiền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng,

    Vợ chồng Mai và Tuấn lấy nhau được 6 năm, sống ở một căn hộ thuê nhỏ ở Hà Đông (Hà Nội).
    Hai người chắt chiu từng đồng, gom góp suốt bao năm mới để dành được hơn 1 tỷ — dự tính cuối năm mua căn chung cư nho nhỏ để ổn định cuộc sống.

    Vậy mà một buổi tối, Tuấn đột nhiên thông báo:

    “Anh rút tiền rồi, mẹ bảo nhà ở quê xuống cấp, anh phải về xây lại cho bà.”

    Mai chết lặng.


    Cô cố giữ bình tĩnh hỏi:

    “Anh rút hết à? Không giữ lại đồng nào à?”
    Tuấn gãi đầu:
    “Ừ, mẹ nói nhà nứt tường, dột mái… Anh con trai duy nhất, không giúp thì ai giúp?”

    Cơn tức nghẹn trong cổ.
    Hôm sau, Mai bắt xe thẳng về quê chồng ở Nam Định, xông thẳng vào nhà.
    Bà Hường – mẹ Tuấn – đang ngồi tỉa rau, ngẩng lên nhìn con dâu rồi nói tỉnh queo:

    “Tiền con trai tao thì cũng là tiền của tao, mày có quyền gì mà sang đây om sòm?”

    Cả xóm kéo ra xem, Mai vừa khóc vừa nói:

    “Bọn con dành dụm mấy năm, giờ nhà tan cửa nát hết rồi!”
    Nhưng bà Hường chỉ phẩy tay, thản nhiên:
    “Nhà này là do nó hiếu thảo. Mày không thích thì thôi.”

    Mai quay về, lòng nguội lạnh.
    Ngay hôm sau, cô lặng lẽ làm thủ tục sang tên toàn bộ mảnh đất bố mẹ cho hồi cưới về tên mẹ đẻ, rồi âm thầm nộp đơn ly hôn.
    Cô không muốn dính dáng gì đến người đàn ông đặt mẹ lên trên vợ nữa.

    Đến ngày ra tòa, Tuấn vẫn ăn mặc chỉnh tề, gương mặt mệt mỏi.
    Anh chẳng nói gì ngoài một câu:

    “Anh chỉ mong em bình an.”

    Khi phiên tòa kết thúc, thẩm phán đưa cho Mai một phong bì niêm phong — nói là giấy tờ liên quan đến tài sản của chồng.
    Mai mở ra, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất căn nhà mới xây – ghi tên cô làm chủ sở hữu.

    Bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc mà Tuấn viết tay:

    “Mẹ chỉ đứng tên hộ, giờ anh chuyển lại cho em. Tiền đó cũng là của chúng ta, anh chỉ muốn em có nhà tử tế trước khi sinh con.”

    Mai chết lặng.
    Ngoài cửa sổ, gió thổi qua mấy nhành phượng muộn.
    Cô ôm xấp giấy, nước mắt rơi lã chã, không rõ là hối hận hay thương xót cho chính mình.

  • Bà Lựu – một người đàn bà có tiếng “ăn nói chua như giấm” trong xóm – luôn tự hào mình khéo giữ nếp nhà. Khi con trai bà – Hưng – đưa vợ từ quê về cưới, bà đã chẳng ưa ngay từ lần đầu gặp mặt: “Con dâu mà quê mùa, nói tiếng

    Bà Lựu – một người đàn bà có tiếng “ăn nói chua như giấm” trong xóm – luôn tự hào mình khéo giữ nếp nhà. Khi con trai bà – Hưng – đưa vợ từ quê về cưới, bà đã chẳng ưa ngay từ lần đầu gặp mặt: “Con dâu mà quê mùa, nói tiếng

    Bà Lựu – một người đàn bà có tiếng “ăn nói chua như giấm” trong xóm – luôn tự hào mình khéo giữ nếp nhà. Khi con trai bà – Hưng – đưa vợ từ quê về cưới, bà đã chẳng ưa ngay từ lần đầu gặp mặt: “Con dâu mà quê mùa, nói tiếng

    Bà Lựu – một người đàn bà có tiếng “ăn nói chua như giấm” trong xóm – luôn tự hào mình khéo giữ nếp nhà.

    Khi con trai bà – Hưng – đưa vợ từ quê về cưới, bà đã chẳng ưa ngay từ lần đầu gặp mặt:

    “Con dâu mà quê mùa, nói tiếng đặc sệt, chắc học hết cấp 2 là cùng. Mặt mũi thì hiền như cục đất, lấy về chỉ tổ làm x;/ấu mặt mẹ chồng.”

    Từ ngày về làm dâu, Mai – cô con dâu hiền lành – luôn bị xếp ngồi ăn dưới góc bếp. Bữa cơm nào bà Lựu cũng chỉ đạo rõ ràng:

    – “Mẹ ăn trên, chị ngồi dưới. Nhà tôi có trên dưới rạch ròi. Quê mà muốn ngồi chung à?”

    Cả nhà không ai dám can ngăn. Hưng thì đi làm xa, một tuần mới về một lần, còn Mai thì luôn lặng lẽ cúi đầu, không hé răng.


    Thời gian trôi, bà Lựu đột nhiên đổ b;/ệnh. Tai biến khiến nửa người bà li;/ệt, nằm một chỗ. Nhưng điều làm bà tức tối hơn cả… là Mai không còn ở nhà nữa.

    Cô để lại một lá thư ngắn gọn:

    “Con xin phép về quê lo việc gia đình vài hôm, nhờ chị Hai chăm mẹ giúp.”

    Mỗi ngày, người chăm bà thay đổi. Khi thì người từ trung tâm y tế đến, khi thì bác sĩ đến tận nhà truyền nước.

    Mọi chi phí đều được thanh toán sẵn. Bà bực mình hỏi con gái lớn:

    – “Tiền đâu mà tụi bây gọi bác sĩ tư chăm mẹ?”

    Cô con gái chỉ đưa bà một tấm danh thiếp ghi dòng chữ:

    “Nguyễn Thị Mai – Phó Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn y tế quốc tế H.T.P”

    Bà Lựu ch;/ết sững.

    Thì ra, Mai không hề “quê mùa” như bà nghĩ. Không ngờ cô chính là đứa con gái duy nhất gia đình khét tiếng.

    Ba tháng sau, việc chăm sóc đột nhiên dừng lại.

    Một buổi sáng, có chiếc xe sang đỗ trước cổng. Một người đàn ông mặc vest đen bước vào, cúi đầu trao phong bì:

    “Tập đoàn chúng tôi xin chấm dứt hợp đồng điều dưỡng cho bà Lựu. Đây là khoản chi trả cuối cùng, theo chỉ thị của Phó Tổng Giám đốc Nguyễn Thị Mai.”

    Ông cúi chào rồi rời đi, để lại trên bàn một tấm danh thiếp và phong thư trắng.

    Bên trong, chỉ ó vài dòng chữ gọn gàng:

    “Con đã làm tròn đạo nghĩa làm dâu. Từ nay, ân tình giữa chúng ta xem như dứt.”

    Đêm đó, bà Lựu khóc suốt.

    Trong cơn gió lùa qua khe cửa, bà nghe vang vọng tiếng Mai nói hôm nào:

    “Mẹ ăn cơm đi kẻo nguội.”

    Và lần đầu tiên trong đời, người đàn bà vốn kiêu hãnh ấy nhận ra — có những thứ mất đi rồi, không bao giờ mua lại được, dù có cả thế gian trong tay.

  • Người đàn ông đột tử trong khi gần gũi vợ, bác sĩ nghiêm mặt: 5 trường hợp này thích mấy cũng đừng làm “chuyện ấy”

    Người đàn ông đột tử trong khi gần gũi vợ, bác sĩ nghiêm mặt: 5 trường hợp này thích mấy cũng đừng làm “chuyện ấy”

    Rất nhiều người không biết rằng làm “chuyện ấy” sai thời điểm cũng có thể gây nguy hiểm tính mạng.

     

    “Chuyện ấy” là nhu cầu sinh lý tự nhiên và là một phần quan trọng của đời sống vợ chồng. Tuy nhiên, nếu thực hiện sai thời điểm, hoạt động này có thể gây mệt mỏi, thậm chí nguy hiểm tính mạng. Bác sĩ Xu Hao thuộc Bệnh viện đa khoa tỉnh An Huy (Trung Quốc) cảnh báo, đột tử trong khi quan hệ trên thực tế không hề quá hiếm gặp.

    Bác sĩ Xu chia sẻ một trường hợp đau lòng: Anh Lý, nam bệnh nhân 35 tuổi, qua đời đột ngột ngay sau khi kết hôn chưa đầy 1 năm. Sau chuyến công tác dài ngày trở về, anh Lý và vợ là chị Trần (ngoài 20 tuổi) đã có một đêm lãng mạn. Thế nhưng, đang trong lúc cao trào, anh Lý đột nhiên ôm ngực, ngã vật xuống giường.

    Người đàn ông đột tử trong khi gần gũi vợ, bác sĩ nghiêm mặt: 5 trường hợp này thích mấy cũng đừng làm "chuyện ấy"- Ảnh 1.

    Người đàn ông đột tử trong khi làm “chuyện ấy” sau nhiều ngày xa vợ (Ảnh minh họa)

    Dù được đưa đi cấp cứu, các y bác sĩ không thể cứu được nạn nhân. Kết luận cuối cùng của bác sĩ là anh Lý bị đột tử do lên cơn nhồi máu cơ tim cấp tính. Vợ anh Lý ngất xỉu tại chỗ vì tin rằng chồng mình vốn rất khỏe mạnh, không ngờ làm “chuyện ấy” cũng có thể gây mất mạng.

    5 thời điểm không nên làm “chuyện ấy”

    Bác sĩ Xu giải thích, đột tử khi quan hệ (còn được gọi là thượng mã phong hay phạm phòng) thường được giải thích là ngừng tim hoặc xuất huyết não do hưng phấn quá mức. Sự hưng phấn tột độ dẫn đến tăng huyết áp đột ngột và rối loạn nhịp tim. Bác sĩ nghiêm mặt cảnh báo, có 5 thời điểm và tình trạng cơ thể mà các cặp đôi cần lùi lại nhu cầu sinh lý:

    Khi quá mệt mỏi

    Vận động quá sức có thể gây ra cái chết đột ngột, nhất là khi bạn đang mệt mỏi, suy nhược. “Chuyện ấy” là dạng vận động tiêu hao nhiều sức lực, tạo ra sự thay đổi đột ngột về thể chất và cả tinh thần. Khi cơ thể suy nhược, sự gắng sức đột ngột này sẽ gây áp lực quá tải lên tim.

    Sau khi uống nhiều rượu bia

    Trái ngược với cảm giác hưng phấn ban đầu, rượu bia có thể làm giảm chất lượng cuộc yêu và gây nguy hiểm cho tính mạng. Rượu bia có tác dụng kích thích mạnh đến hệ tim mạch, gây co thắt mạch máu và tăng huyết áp, là yếu tố làm tăng nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch, mạch máu não và dẫn đến tử vong đột ngột.

    Người đàn ông đột tử trong khi gần gũi vợ, bác sĩ nghiêm mặt: 5 trường hợp này thích mấy cũng đừng làm "chuyện ấy"- Ảnh 2.

    Không nên làm “chuyện ấy” ngay sau khi uống nhiều rượu bia (Ảnh minh họa)

    Sau khi uống nhiều thuốc hỗ trợ tình dục

    Điều này là nguyên nhân phổ biến gây đột tử ở đàn ông trung niên, cao tuổi. Uống một lượng lớn thuốc kích thích rất dễ khiến hệ thần kinh trung ương bị hưng phấn quá mức. Cùng với việc máu lưu thông nhanh và nhịp tim tăng nhanh khi quan hệ, việc này sẽ làm tăng nguy cơ tai biến tim mạch và mạch máu não gấp nhiều lần.

    Quá lo lắng, đang căng thẳng hoặc tức giận

    Những cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng rất lớn tới ham muốn và cả chất lượng cuộc yêu. Kích thích tinh thần quá độ cũng là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến đột tử tình dục, bởi nó gây ra sự hưng phấn thần kinh và co thắt mạch máu không kiểm soát.

    Ngay sau bữa ăn quá no

    Sau khi ăn một bữa quá no, lượng máu lớn sẽ phải tập trung vào hệ tiêu hóa. Nếu ngay lập tức thực hiện “chuyện ấy”, tim sẽ phải làm việc tăng cường đột ngột để bơm máu cho cả hoạt động tình dục và dạ dày, gây ra gánh nặng lớn lên tim, dẫn đến mệt tim hoặc đau tim, đặc biệt nguy hiểm với người có bệnh nền.

    Ngoài ra, bác sĩ Xu nhắc nhở rằng nếu thấy vợ/chồng/đối tác của mình có biểu hiện lạ, sức khỏe gặp vấn đề khi đang làm chuyện ấy đừng vì xấu hổ hay chủ quan mà do dự việc nhờ sự trợ giúp y tế. Đừng để những giây phút thăng hoa biến thành “cơn ác mộng”.

  • Mừng cưới bạn thân 5 triệu, tôi sững sờ khi mở phong bì bạn mừng sau 2 năm

    Mừng cưới bạn thân 5 triệu, tôi sững sờ khi mở phong bì bạn mừng sau 2 năm

    Tôi tên Linh, còn Mai là bạn thân của tôi suốt từ những năm đại học. Mười năm qua, chúng tôi đã cùng đi qua nhiều chặng đường — những ngày cuối tháng ăn mì gói, những lần chia nhau tiền xăng để đi học, và cả những đêm ngồi tâm sự đến sáng chỉ vì… cùng thất tình.

    Năm 2023, Mai báo tin cưới. Hôm đó tôi đang tất bật với công việc, nhưng vẫn thu xếp bay về quê cô, mang theo phong bì 5 triệu đồng – gần bằng một tháng lương. Mai nhận, mắt đỏ hoe:

    “Tao biết mày chưa dư dả gì, nhưng vẫn làm tao xúc động lắm, Linh à.”
    “Bạn thân mà, đừng nói chuyện tiền bạc.” – tôi cười, ôm lấy cô.

    Sau đám cưới, Mai theo chồng sang Canada định cư. Cuộc sống cuốn trôi, chúng tôi ít liên lạc hơn, chỉ gửi vài lời chúc mỗi dịp sinh nhật. Tôi từng nghĩ, tình bạn ấy dần phai như cốc trà nguội trên bàn, không ai còn kịp hâm nóng lại.

    Rồi đến lượt tôi cưới. Tôi gửi thiệp cho Mai qua mạng, nghĩ đơn giản cô sẽ chúc mừng đôi câu, có khi gửi món quà tượng trưng là cùng.

    Nhưng trong ngày cưới, giữa tiếng nhạc và ánh đèn, MC bỗng đọc vang:

    “Xin mời cô dâu Linh đón nhận món quà đặc biệt từ người bạn thân – cô Mai!”

    Tôi quay lại, chết lặng.
    Mai đang bước vào, dáng nhỏ nhắn, gương mặt rạng rỡ sau mấy năm xa cách. Cô tiến đến, cẩn thận đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh.

    “Tao không thể bỏ lỡ ngày vui của mày được,” – Mai nói khẽ.
    “Mày… về mà không báo tao biết hả?”
    “Tao muốn tạo bất ngờ.” – cô cười.

    Cả hội trường vỗ tay. Tôi vừa mừng, vừa nghẹn. Sau tiệc, Mai bận việc gia đình nên rời đi sớm. Tôi chỉ kịp cảm ơn qua loa.

    Tối đó, khi bóc phong bì, đến cái của Mai, tay tôi run lên.
    Bên trong là 10 triệu đồng – gấp đôi số tiền năm xưa.

    Tôi nhắn ngay:

    “Mai ơi, sao mày mừng tao nhiều vậy? Tao ngại lắm.”

    Vài phút sau, cô trả lời:

    “Ngày tao cưới, mày mới đi làm, lương chưa cao mà vẫn mừng tao 5 triệu. Tao cảm động lắm.

    Giờ đến lượt mày, tao chỉ muốn chúc phúc bằng tất cả tấm lòng. Món quà này nhỏ thôi, nhưng là lời hứa — chuyến du lịch mà hai đứa từng hẹn, tao muốn cùng mày thực hiện sớm nhất có thể.”

    Tôi đọc xong, bỗng thấy mắt cay cay.
    Hóa ra, tình bạn không cần nói quá nhiều, không cần gặp nhau thường xuyên. Chỉ cần trong lòng vẫn còn nhau, vẫn nhớ những điều nhỏ nhất — là đủ.

    Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, sợi dây chuyền Mai tặng lấp lánh dưới ánh đèn, như chính thứ tình cảm ấm áp cô đã mang từ bên kia nửa vòng trái đất về trao cho tôi.

  • Vì sao càng ngày càng có nhiều người trồng gừng phong thủy?

    Vì sao càng ngày càng có nhiều người trồng gừng phong thủy?

    Trồng gừng phong thủy không khó. Càng ngày càng nhiều người thích trồng loại cây này để trang trí nhà cửa.

    Gừng vốn là loại gia video dược sử dụng làm gia vị cho các món ăn thường ngày. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, nhiều người còn chọn trồng cây gừng bonsai như một thú vui giản dị, giúp cuộc sống thêm phần thú vị, bớt nhàm chán. Cây gừng bonsai vừa dễ trồng, đẹp mắt lại mang ý nghĩa tốt trong phong thủy.

    Chậu gừng bonsai xanh mướt, lạ mắt giúp không gian sống thêm sinh động. Ngoài ra, người ta tin rằng loại cây này còn có ý nghĩa đặc biệt.

    Vì sao càng ngày càng có nhiều người trồng gừng phong thủy?

    Để trồng một cây gừng bonsai, bạn chỉ cần chi phí tương đối thấp. Cách để gừng mọc mầm cũng đơn giản, không cần chăm sóc quá nhiều. Vẻ đẹp mộc mạc của cây gừng tạo ra sự hài hòa cho không gian sống. Ngoài ra, trồng gừng còn có ý nghĩa thanh lọc năng lượng, xua đuổi những điều xui xẻo và mở đường đón tài lộc.

    Nhiều người có rằng vẻ ngoài “gân guốc” của củ gừng và phần lá xanh tốt tạo nên biểu tượng của sự sinh sôi nảy nở, sự kiên cường.

    Gừng tỏa ra mùi hương cay nồng nhẹ nhàng có tác dụng tốt trong việc khử mùi, làm sạch không khí. Việc chăm sóc gừng từ lúc nảy mầm đến khi củ già cỗi cũng là một cách giảm căng thẳng sau thời gian làm việc mệt mỏi.
    Trồng gừng phong thủy hiện là trào lưu đang được nhiều người yêu thích.Trồng gừng phong thủy hiện là trào lưu đang được nhiều người yêu thích.
    Trong phong thủy, củ gừng với các đốt rễ đâm tua tủa, phần lá đánh vươn lên mạnh mẽ thể hiện sự phát triển theo từng bước, từng giai đoạn, sự thăng tiến không ngừng. Vị cay nồng của gừng còn được đánh giá là giúp phá trừ tai ách, xua đuổi tà khí, giúp bảo vệ sự bình an cho gia đình. Đặt một chậu gừng bonsai trong nhà được xem là cách kích hoạt may mắn và tài lộc.

    Cách trồng gừng bonsai

    Có nhiều loại gừng khác nhau như gừng gió (loại này có mùi rất thơm), gừng trâu (loại gừng có củ lớn), gừng sẻ (củ nhỏ)… Trong đó, gừng sẻ được nhiều người lựa chọn vì kích thước củ nhỏ, nhiều nhánh, các đốt gừng nhỏ thích hợp để đặt trong đĩa thủy canh hoặc chậu cảnh mini. Khi nảy mầm, các nhánh của gừng sẻ sẽ mộc lên tạo thành những tầng, thớ đẹp mắt và dễ tạo hình bonsai. Ngoài ra, gừng sẻ cũng có mùi thơm đậm, giúp thanh lọc không khí.

    Để trồng gừng bonsai, bạn có thể chọn cách trồng thủy canh. Cách này vừa giúp chậu gừng mang lại vẻ đẹp thanh tao, tinh tế, phù hợp với việc đặt trong phòng khách hoặc bàn làm việc để trang trí.
    Cách trồng gừng rất đơn giản. Bạn có thể chọn trồng gừng thủy canh hoặc trồng trong đất đều được.Cách trồng gừng rất đơn giản. Bạn có thể chọn trồng gừng thủy canh hoặc trồng trong đất đều được.
    Bạn nên chọn những củ gừng gà, chắc khỏe. Quan sát trên củ gừng thấy có những đốm trắng hoặc hồng ở đầu củ. Đây là các mầm/chồi non, khi gặp điều kiện thích hợp sẽ phát triển thành phần thân và lá của cây gừng. Nếu củ gừng có dấu hiệu bị thối, hãy cắt bỏ phần này và ngâm gừng trong dung dịch khử nấm hoặc thuốc tím pha loãng rồi đem phơi khô.

    Chuẩn bị một đĩa/chậu nhỏ đựng nước sạch để trồng gừng. Đặt củ gừng vào đĩa hoặc chậu rồi đổ nước ngập khoảng 1/3 thân củ gừng. Không đặt toàn bộ củ gừng trong nước vì như vậy gừng sẽ bị thối.

    Để đĩa gừng ở nơi có ánh sáng nhẹ để gừng mọc mầm. Khi thấy mầm nhú lên, bạn có thể nhỏ thêm dung dịch dinh dưỡng dành cho cây thủy sinh, 1-2 lần/tháng để nuôi cây.

    Khoảng 3-4 ngày lại thay nước cho gừng một lần để tránh tình trạng nước bị đục, bẩn khiến gừng bị thối và cũng để ngăn ngừa muỗi.

    Ngoài ra, bạn cũng có thể chọn cách trồng gừng trong đất. Nên chọn loại đất tơi xốp, giàu dinh dưỡng. Vùi củ gừng vào đất, sâu khoảng 3-5 cm, mầm gừng  hướng lên trên. Khi thấy đất khô hoàn toàn mới tưới thêm nước để tránh làm gừng bị thối. Thời điểm gừng dễ sống và phát triển mạnh nhất là mùa xuân hè.

    Chỉ với vài bước đơn giản, bạn có có ngay một chậu gừng bonsai đẹp mắt, vừa giúp trang trí nhà cửa, vừa mang ý nghĩa phong thủy tốt, giúp phá giải vận đen, thu hút nguồn năng lượng tích cực cho gia đình.

  • Vì sao trong bức tranh ‘Mã đáo thành công’ luôn có 1 con ngựa quay đầu nhìn lại

    Vì sao trong bức tranh ‘Mã đáo thành công’ luôn có 1 con ngựa quay đầu nhìn lại

    Bức tranh ‘Mã đáo thành công’ có thể nói là 1 bức tranh vô cùng nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhưng có 1 điều nhiều người thắc là tại sao trong bức tranh “mã đáo thành công” luôn có một con quay đầu lại?

    Trong bức tranh ngựa “Mã đáo thành công”, một con ngựa trong số 8 con quay đầu trở lại. Con ngựa này thường là con ngựa đứng ở vị trí thứ 4 hoặc thứ 5. Con ngựa này quay đầu trở lại để khuyến khích những con ngựa khác trong đàn chạy nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

    Được biết, con ngựa thứ 8 trong bức tranh không bao giờ quay đầu lại. Việc nó quay đầu lại đồng nghĩa với chuyện chủ nhà sẽ mất của, mất lộc.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    Người ta tặng nhau bức tranh này với mục đích cầu mong người nhận có ý chí mạnh mẽ hơn, tinh thần phấn chấn hơn và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh.

    Nguồn gốc và ý nghĩa sâu sa của bức tranh ‘Mã đáo thành công’ cũng như câu nói mà người ta hay chúc nhau trong những dịp lễ, tết

    Bức tranh ngựa “Mã đáo thành công” là tác phẩm vẽ 8 con ngựa tràn đầy năng lượng thể hiện chúng có sức mạnh vượt trội đồng thời đại diện cho quyền lực và uy lực siêu phàm.

    Ở xã hội Trung Quốc thời xưa, chỉ có những người xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mới có thể sở hữu ngựa. Trong bức tranh vẽ 8 con ngựa của người Trung Quốc, những con ngựa đang phi nước đại có nghĩa là chủ sở hữu của chúng có quyền lực và uy tín mạnh mẽ.

    Bên cạnh đó, Chu Mục Vương (1001 – 746 TCN) – vị vua thứ 5 của nhà Chu trong lịch sử phong kiến cổ đại Trung Quốc cũng nổi tiếng sử sách vì sở hữu 8 con ngựa vô cùng đặc biệt.

    Bát Tuấn (tám con ngựa hay) của Chu Mục Vương đã trở thành một chủ đề nổi tiếng mà giới làm tranh cổ và tranh hiện đại khai thác, biến nó thành món quà độc đáo cho người dân dành tặng nhau.

    Theo một số tài liệu ghi chép, Chu Mục Vương sở hữu 8 con ngựa tuyệt vời và được dân gian gọi là Bát Tuấn. Tương truyền, Chu Mục Vương đặt tên cho 8 tuấn mã lần lượt là: Xích Ký, Ðạo Ly, Bạch Mã, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Duyên Nhĩ.

    Người điều khiển Bát Tuấn có tên Tạo Phụ. Tạo Phụ thường xuyên chở Chu Mục Vương đi vi hành khắp nơi trên cỗ xe ngựa đặc biệt do 8 con ngựa kéo. Dưới thời trị vì của Chu Mục Vương, cuộc sống của người dân khá thịnh vượng.

    Do đó, các họa sĩ thời đó đã vẽ bức tranh 8 con ngựa của vị hoàng đế nhà Chu này và gọi nó là Bát Tuấn đồ.

    Con số 8 cũng là một con số may mắn của người Trung Quốc, tượng trưng cho sự giàu có và thành công. Bức tranh vẽ 8 con ngựa phi nước đại, tràn đầy sinh lực, tinh thần tuyệt vời sẽ truyền cảm hứng cho mọi người làm việc chăm chỉ và theo đuổi mục tiêu của mình.

    Không chỉ bức tranh mà ngay cả câu chúc “mã đáo thành công” cũng rất nổi tiếng, được nhiều người sử dụng để chúc nhau trong những dịp lễ tết, ngụ ý là những câu chúc về sự thành đạt trong sự nghiệp, công danh.

    Ngoài ra, từ “mã đáo” còn có nghĩa là may mắn quay trở về. Vào thời xa xưa, ngựa là phương tiện đi lại vô cùng thuận tiện vì nó rất khỏe, chạy nhanh và liên tục trong suốt thời gian dài.

    Đồng thời, loài vật này rất thông minh và có mối quan hệ gần gũi với con người. Nó không chỉ được người dân sử dụng làm phương tiện di chuyển giúp việc giao thương dễ dàng hơn mà nó còn xông pha cùng binh sĩ trên chiến trường đánh địch.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    3 trường hợp không nên tặng tranh Mã đáo thành công

    1. Người tuổi Tý (Chuột) – Xung khắc theo phong thủy

    Theo phong thủy, Tý (chuột) và Ngọ (ngựa) thuộc cặp địa chi xung khắc, do đó người tuổi Tý không nên treo tranh “Mã đáo thành công”. Tặng tranh này cho người tuổi Tý có thể vô tình mang lại năng lượng xung khắc, khiến công việc và cuộc sống của họ gặp nhiều trở ngại.

    2. Người làm trong lĩnh vực ổn định, cần sự chắc chắn

    Những người làm việc trong các ngành nghề cần sự ổn định, tĩnh lặng như giáo viên, nhân viên văn phòng, luật sư hoặc công chức nhà nước không nên treo tranh ngựa. Bởi vì hình ảnh ngựa phi thể hiện sự năng động, bứt phá, có thể gây mất cân bằng, khiến công việc trở nên xáo trộn hoặc tạo ra cảm giác áp lực, vội vã.

    3. Người đang gặp vận hạn, khó khăn trong cuộc sống

    Tặng tranh “Mã đáo thành công” cho người đang gặp vận hạn, trắc trở có thể gây tác dụng ngược. Thay vì mang lại may mắn, bức tranh có thể tạo thêm áp lực và gợi nhớ đến những khó khăn mà họ chưa thể vượt qua, đặc biệt là với những người làm ăn thất bại hoặc đang tìm kiếm sự ổn định.

  • Chồng ‘làm liều’ xin ngủ nhờ đêm trước ly hôn, vợ ‘ngỡ ngàng’ với ‘hành động’ của anh, và ‘cái kết’ khiến cô phải thay đổi quyết định

    Chồng ‘làm liều’ xin ngủ nhờ đêm trước ly hôn, vợ ‘ngỡ ngàng’ với ‘hành động’ của anh, và ‘cái kết’ khiến cô phải thay đổi quyết định

    Tôi và chồng yêu nhau 4 năm rồi mới kết hôn. Lại chẳng ngờ cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng được bao lâu. Dù mới 4 tháng sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng bắt đầu rạn nứt.

    Từ ngày lấy nhau về, tôi học nấu ăn bài bản, chiều nào cũng chuẩn bị bữa cơm thơm ngon đợi chồng về. Nhưng chồng tôi thường xuyên về nhà trễ, anh nói phải tiếp khách. Tôi nghĩ chẳng lẽ anh chẳng sắp xếp được một vài bữa về ăn cơm cùng vợ sao? Chồng tôi lại nói tôi không biết thông cảm cho anh, đi tiếp khách cũng rất mệt mỏi. Chồng tôi khi đó đã là trưởng phòng kinh doanh, tôi nói chưa gì mà anh đã bỏ vợ ở nhà, sau này thì còn thế nào nữa?

    Không chỉ vậy, có được hôm chồng nghỉ ở nhà thì anh cứ ôm lấy máy tính hoặc điện thoại. Anh cuồng công việc tới mức tôi cảm thấy mình bị bỏ bê. Nhiều đêm muốn cùng chồng gần gũi, nhưng cứ thấy anh ôm lấy máy tính nằm trên giường mà tôi tụt cả cảm xúc. Vợ chồng mới cưới mà thế này có chán không?

    Tôi lấy cớ về quê ngoại một tháng, vì quá chán cảnh chồng cuồng công việc. Trong thời gian đó, chồng tôi chẳng mấy khi gọi cho vợ, cũng không thèm nhắn tin. Tôi mất ngủ nhiều đêm, nghĩ rằng có phải chồng thay đổi rồi không? Đến ngày quay về nhà, tôi quyết định viết đơn ly hôn chồng. Nghe tôi nói vậy, chồng tôi chỉ nổi đóa rồi bảo tôi muốn làm gì thì làm, anh ấy không có ý kiến nữa.

    Chồng 'làm liều' xin ngủ nhờ đêm trước ly hôn, vợ 'ngỡ ngàng' với 'hành động' của anh, và 'cái kết' khiến cô phải thay đổi quyết định - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
    Quá đau lòng, tôi quyết định ngủ riêng, ôm chăn gối sang phòng khác ngủ. Vì tôi không muốn thấy cảnh chồng ngồi nhìn máy tính nữa. Đồng thời, tránh mặt nhau thì chúng tôi cũng có thời gian suy nghĩ hơn.

    Từ ngày nói quyết định ly hôn chồng, tôi chẳng quan tâm anh đi về lúc nào. Cứ ăn xong là tôi đóng cửa phòng, nghe nhạc xem phim rồi đi ngủ. Nhưng nhờ vậy mà tôi ngủ ngon hơn, không còn căng thẳng nhiều nữa.

    Nhưng vì vẫn còn ở chung nhà nên tôi thấy chồng có biểu hiện lạ. Có vẻ anh không ngủ được, mặt mày bơ phờ, mắt có quầng thâm. Tôi nghĩ chắc là anh lại tham công tiếc việc, thức khuya dán mắt vào máy tính. Tôi chẳng thấy thương cảm gì, cũng do anh muốn thế thôi.

    Vợ chồng tôi ly thân cho đến ngày được tòa gọi lên lần đầu. Trước ngày ra tòa, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Tối hôm đó, tôi bỗng nghe tiếng chồng gõ cửa:

    “Em mở cửa cho anh vào”.

    “Làm sao thế?”.

    “Cho anh ngủ nhờ một đêm thôi”.

    “Không, anh ngủ một mình đi”.

    “Đi mà, một đêm thôi mai mình ra tòa rồi”.

    Chồng tôi nài nỉ miết còn đập cửa phòng dồn dập làm tôi phải ra mở cửa cho anh. Sau khi được tôi cho vào phòng, anh nhảy thẳng lên giường lấy chăn trùm lên người. Tôi đi đến tủ quần áo gần giường để tìm bộ chăn khác thì bất ngờ bị chồng lôi lên giường. Tôi nghe tiếng anh thì thầm:

    “Mấy nay anh không ngủ được, chắc phải ôm em mới ngủ được. Lâu rồi vợ chồng mình không ôm nhau ngủ”.

    Tôi nằm im một lúc chẳng nói nên lời. Quả thật tôi cũng có nhớ chồng, nhớ cảm giác ôm chồng. Nghĩ ngày mai ra tòa ly hôn, hốc mắt tôi đỏ lên. Tôi nghe chồng nói:

    “Anh xin lỗi vợ, anh sai rồi. Anh vô tâm với vợ, mê việc mà bỏ bê vợ. Anh hứa sau này sẽ không như thế nữa. Để anh thu xếp công việc rồi mình đi du lịch vài ngày để hâm nóng tình cảm nhé!”.

    Anh nói xong rồi thì bất ngờ hôn tôi. Chúng tôi đã một đêm tình cảm mặn nồng sau tháng ngày ly thân, thậm chí là chuẩn bị ra tòa. Nếu không có đêm chồng tôi xin ngủ nhờ đó thì chắc sáng hôm sau chúng tôi đã ly hôn thật rồi. Sau đó quả thật chồng tôi đã khác đi, không làm vợ buồn nữa. Trong hôn nhân, nếu cứ bảo vệ cái tôi của mình, không biết thay đổi thì chẳng bao giờ giữ được nhau cả.

  • Mẹ vợ lên chơi nhà thăm con gái 1 tuần, khi về vừa ra khỏi cửa thì con rể đuổi theo lục tung túi quà con gái biếu

    Mẹ vợ lên chơi nhà thăm con gái 1 tuần, khi về vừa ra khỏi cửa thì con rể đuổi theo lục tung túi quà con gái biếu

    Mẹ vợ lên chơi nhà thăm con gái 1 tuần, khi về vừa ra khỏi cửa thì con rể đuổi theo lục tung túi quà con gái biếu, bố vợ tôi thấy thế tự ái định la:;o vào đánh cả con rể, nào ngờ giằng co nhau 1 lúc thì trong túi đồ của mẹ vợ lại rơi ngay ra thứ chấn động…

    Mẹ vợ tôi lên thành phố ở lại 1 tuần để thăm con gái, chăm sóc cháu nhỏ. Trước khi về, vợ tôi dúi cho mẹ một túi quà to, vừa là tấm lòng con gái, vừa để bố mẹ ở quê có chút thêm thắt.

    Nhưng ngay khi bà vừa bước ra khỏi cổng, tôi thoáng thấy bóng dáng mẹ cầm túi mà cười một cách khó hiểu. Một thoáng nghi ngờ trào lên, tôi liền chạy theo, giật lấy chiếc túi lục tung trước mặt cả xóm.

    – “Đồ trong này có đúng là quà cho mẹ không, hay còn có thứ khác?” – tôi gằn giọng.

    Mẹ vợ sững người, chưa kịp phản ứng thì bố vợ từ trong sân bước ra. Thấy cảnh con rể hỗn xược, ông đỏ bừng mặt, định lao tới tát thẳng cho một cái.

    – “Mày coi thường bố mẹ vợ thế à? Có giỏi thì buông tay ra!”

    Chúng tôi giằng co, túi đồ bị kéo qua kéo lại, đến mức bung toạc. Ngay khoảnh khắc ấy, từ trong túi rơi ra không phải chỉ là mấy cân đặc sản quê hay hộp thuốc bổ… mà là một tập phong bì dày cộm, kèm theo cuốn sổ đỏ đỏ chói.

    Không khí sững lại. Tôi chết điếng, vợ tôi tái mét, còn bố vợ lặng người nhìn vợ mình.

    Tôi run run nhặt lên:
    – “Đây… đây chẳng phải là sổ đỏ căn nhà mới xây của chúng con sao? Sao lại ở trong túi mẹ?”

    Mẹ vợ mặt cắt không còn giọt máu, ấp úng:
    – “Mẹ… mẹ chỉ muốn giữ hộ, sợ hai đứa còn trẻ dại…”

    Bố vợ lập tức hiểu ra, mắt ông quắc lên:
    – “Bà giấu tôi bao lâu nay? Đây là tài sản của vợ chồng nó, bà mang đi thì định bụng gì?”

    Cả sân im phăng phắc, hàng xóm bu lại đông nghẹt. Mẹ vợ rụt rè nhìn chồng rồi nhìn con gái, không nói thêm được câu nào. Tôi nuốt khan, bỗng thấy gáy mình lạnh buốt…

    Bởi ngay phía dưới tập phong bì, còn có một lá đơn ly hôn chưa ký tên.

    Vợ tôi run rẩy, giật lấy, đọc qua rồi khóc òa. Cả nhà sụp xuống một cơn bão không ai ngờ tới.

  • Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời.

    Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời.

    Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời

    Thảo, cô con dâu của bà, là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô nghỉ việc ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm sóc bà.

    Mỗi sáng, Thảo đều dậy sớm nấu những món ăn bổ dưỡng, hợp khẩu vị của mẹ chồng. Cô pha thuốc, rót nước, đỡ bà đi lại. Ban đêm, Thảo kê một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bà để tiện bề chăm sóc.

    Nhưng có một điều khiến bà Sương day dứt, đó là càng được Thảo chăm sóc, sức khỏe của bà lại càng suy sụp.

    Ban đầu, bà nghĩ là do tuổi già, b;ệ;nh tật. Nhưng dạo gần đây, bà thường xuyên cảm thấy đau bụng, tim đập nhanh bất thường, đặc biệt là sau khi uống thuốc và ăn cơm xong. Bà bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó không ổn.

    Một buổi trưa, khi Thảo ra ngoài mua đồ, bà Sương quyết định làm một việc mạo hiểm. Bà lấy chiếc camera giấu kín mà cháu nội bà mua nhưng chưa dùng, bí mật đặt vào góc khuất trên nóc tủ.

    Đêm đó, bà Sương giả vờ ngủ say. Thảo bước vào phòng, cầm trên tay một cốc nước và một viên thuốc bổ dưỡng như thường lệ. Bà Sương nín thở, lắng nghe tiếng động.

    Thảo nhẹ nhàng đặt cốc nước và thuốc xuống bàn, rồi quay lưng lại, cúi xuống chiếc túi xách của mình. Ánh sáng từ chiếc điện thoại của cô ta lọt vào mắt bà Sương qua khe cửa, tạo thành một bóng đổ dài và méo mó.

    Bất chợt, Thảo rút ra một ống tiêm nhỏ và một lọ chất lỏng không nhãn mác. Tay cô ta run rẩy một chút, rồi nhanh chóng nhỏ vài giọt chất lỏng đó vào cốc nước thuốc. Sau đó, cô dùng thìa khuấy nhẹ cho chất lỏng tan hoàn toàn.

    Mọi hành động diễn ra chưa đầy mười giây. Thảo quay lại, gương mặt trở lại vẻ hiền từ, ân cần.

    “Mẹ ơi, dậy uống thuốc đi ạ,” Thảo nói với giọng dịu dàng thường ngày, như thể không có chuyện gì xảy ra.

    Bà Sương cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi uống cạn cốc nước. Vị thuốc hôm nay hơi đắng chát hơn bình thường, nhưng bà không dám biểu lộ điều gì. Bà chỉ kịp nghĩ: “Thì ra bấy lâu nay… không phải là tuổi già hay bệnh tật.”


     Lời Thú Tội Trong Nước Mắt

    Sáng hôm sau, khi Thảo vừa ra khỏi nhà, bà Sương lập tức lấy máy tính bảng ra, kết nối với chiếc camera giấu kín. Hình ảnh đêm qua hiện lên, rõ ràng và không thể chối cãi. Bà Sương bật khóc, không phải vì sợ hãi, mà vì sự tan vỡ của niềm tin.

    Bà gọi điện cho con trai, Kiên, bảo anh về nhà ngay lập tức với giọng nói nghiêm trọng.

    Khi Kiên và Thảo về đến nhà, bà Sương đã ngồi sẵn trên ghế sofa, tay cầm chiếc máy tính bảng. Bà hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Thảo.

    “Thảo, con giải thích cho mẹ xem, cái này là gì?” Bà Sương ấn nút Play.

    Đoạn video tua nhanh đến cảnh Thảo lén lút nhỏ chất lỏng vào cốc nước. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Kiên sững sờ, nhìn vợ bằng ánh mắt không thể tin nổi. Thảo, người đang đeo chiếc tạp dề màu hồng, đổ sụp xuống sàn, nước mắt giàn giụa.

    “Mẹ… con xin lỗi, con không cố ý…”

    “Không cố ý? Vậy chất độc đó là gì? Con làm vậy để làm gì?” Giọng bà Sương run lên vì đau đớn.

    Thảo khóc nức nở, kể lại bí mật mà cô đã giấu kín bấy lâu: “Con… con không thể có con được nữa. Bác sĩ nói nếu con còn stress và thiếu ngủ, con sẽ không thể mang thai. Mẹ đã hứa là nếu con nghỉ việc chăm sóc mẹ, mẹ sẽ để lại cho vợ chồng con ngôi nhà này để con có chỗ dưỡng thai… Nhưng cứ mỗi lần con hỏi, mẹ lại nói chờ đến khi mẹ khỏe hơn…”

    Thảo vừa khóc vừa nói, lời lẽ đứt quãng: “Con biết con sai… nhưng con sợ Kiên sẽ bỏ con… Con muốn có một đứa con của riêng mình… Con chỉ định dùng một liều lượng nhỏ để mẹ ngủ nhiều hơn, để con có thể nghỉ ngơi, để con có thể…”

    Kiên ôm đầu, không thể đứng vững: “Trời ơi Thảo, em điên rồi! Em đã đánh đổi tính mạng mẹ anh chỉ vì ngôi nhà và đứa con sao? Tại sao em không nói với anh!”

    Sự thật phơi bày không phải là một âm mưu tàn độc, mà là sự tuyệt vọng của một người phụ nữ bị ám ảnh bởi việc có con, đẩy đến hành vi phạm pháp.

    Bà Sương nhìn Kiên đang ôm lấy đầu, vẻ mặt thất thần, và Thảo đang quỳ dưới chân bà, nước mắt làm ướt cả sàn nhà. Bà hiểu rằng, sự việc này không chỉ là lỗi của một mình Thảo. Nó là hệ quả của sự im lặng, sự thiếu thốn tình cảm, và áp lực vô hình mà gia đình đã đặt lên Thảo.

    Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, bà Sương nói, giọng bà yếu ớt nhưng đầy kiên quyết:

    “Thảo, con đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Con đã định đoạt tính mạng của mẹ. Hành động của con là không thể chấp nhận được, và nếu mẹ muốn, con có thể phải đối mặt với pháp luật.”

    Thảo run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn bà Sương.

    “Nhưng…” bà Sương tiếp tục, bà đưa tay ra hiệu cho Kiên đỡ Thảo đứng dậy. “Mẹ hiểu nỗi tuyệt vọng của con. Cái thai, ngôi nhà, áp lực từ việc vô sinh… con đã bị nỗi ám ảnh đó nhấn chìm. Tình yêu thương giả dối của con dành cho mẹ đã biến thành sự đày đọa vì con sợ mất đi tất cả.”

    Bà nhìn vào Kiên: “Kiên, con cũng có lỗi. Con đã không thực sự lắng nghe vợ, đã để vợ con gánh chịu nỗi đau một mình. Một người vợ không thể sinh con, không có nghĩa là cô ấy không còn giá trị.

    Bà Sương quay lại nhìn Thảo, ánh mắt dịu đi:

    “Mẹ không thể tha thứ cho hành động của con ngay lập tức. Nhưng mẹ sẽ cho con cơ hội chuộc lỗi.”

    “Ngôi nhà này…” bà Sương thở dài. “Mẹ sẽ sang tên cho hai con ngay, nhưng không phải vì hành động tội lỗi của con, mà vì mẹ muốn con được bình tâm mà chăm sóc gia đình, không còn bị áp lực tài sản đè nặng.”


    💖 Khởi Đầu Mới

    Lời tha thứ của bà Sương, đi kèm với sự răn đe và điều kiện rõ ràng, đã khiến Thảo bật khóc lần nữa, nhưng đây là những giọt nước mắt hối hận và biết ơn.

    Kể từ ngày hôm đó, Thảo đã thực sự thay đổi. Cô chăm sóc mẹ chồng bằng tình cảm thực sự, không còn sự sợ hãi và toan tính. Cô và Kiên bắt đầu hành trình hàn gắn hôn nhân và chữa lành tâm lý. Họ chấp nhận việc không thể có con và quyết định nhận con nuôi, xây dựng một gia đình trên nền tảng của sự chân thật, lòng vị tha và tình yêu không điều kiện.

    Về phần bà Sương, sau khi loại bỏ được chất độc khỏi cơ thể và có sự chăm sóc tận tâm của con cái, sức khỏe của bà dần hồi phục. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu không còn là sự chăm sóc nặng nề, mà là sự chia sẻ và gắn kết của những người thân yêu đã cùng nhau vượt qua một cơn bão lớn.

    Họ đã giữ kín bí mật này, coi đó là bài học đắt giá nhất của gia đình: Không có gì quan trọng hơn sự thật và lòng yêu thương chân thành.

  • Mẹ ruột lên chăm đẻ mang theo 20 cái chân giò ngon nõn nà, vậy mà mẹ chồng âm thầm đem 16 cái cho em chồng.

    Mẹ ruột lên chăm đẻ mang theo 20 cái chân giò ngon nõn nà, vậy mà mẹ chồng âm thầm đem 16 cái cho em chồng.

    1. Sau sinh và cú sốc đầu tiên

    Tôi sinh bé Bống được hai ngày thì mẹ ruột từ quê bắt chuyến xe sớm lên. Mẹ tôi ôm theo hai giỏ to, nặng trịch, vừa bước vào phòng đã thở hổn hển:

    – “Mẹ mang ít đồ lên cho con với cháu. Lần đầu sinh, phải ăn cho lại sức.”

    Tôi nhìn vào giỏ mà choáng: hai mươi cái chân giò heo bóng mỡ, được mẹ rửa sạch, ướp sẵn gừng sả, bỏ vào túi riêng.

    Chồng tôi, anh Vinh, đang bế con cũng cười:

    – “Trời đất, mẹ mang cả cái chợ lên chắc?”

    Mẹ tôi thở dài:

    – “Nhà mình có mỗi mình con gái, không chăm thì ai chăm.”

    Nói rồi mẹ quay sang mẹ chồng tôi đang ngồi ở góc phòng. Bà Thoa – mẹ chồng – gật đầu rất nhẹ:

    – “Vâng, cảm ơn thông gia vất vả.”

    Giọng bà nhàn nhạt, không mặn không nhạt. Tôi đã quen cách cư xử của bà: lúc nào cũng lịch sự theo kiểu trách nhiệm, nhưng không hề thân.

    Hôm đó, tôi vẫn còn yếu, chỉ nằm nhìn hai mẹ dọn dẹp.

    Đến chiều, tôi nghe tiếng lục đục ở ngoài hành lang. Hơi tò mò, tôi nhờ Vinh đẩy cửa hé ra xem. Anh xem xong thì im lặng, vẻ mặt khó nói.

    – “Mẹ ơi, mẹ làm gì mà mang đi nhiều thế?” giọng Vinh vang lên ngoài cửa.

    Tôi giật mình, cố chống người dậy nhìn ra.

    Mẹ chồng tôi đang xách cả túi to chân giò mang xuống cầu thang.

    Tôi ngỡ ngàng:

    – “Mẹ mang đi đâu vậy ạ?”

    Bà quay lại, mặt rất bình thản:

    – “Nhà có mỗi hai vợ chồng, ăn gì mà hết. Mẹ mang sang cho con Thu – em chồng con, nó mới mở quán phở, thiếu đồ. Mà đồ thông gia cho, cũng là cho cả nhà mình.”

    Tôi sững sờ.

    Tôi đếm sơ sơ: hơn mười cái, gần hết ba phần tư.

    Mẹ ruột tôi đứng cạnh, im lặng. Nhưng khóe mắt mẹ khẽ động.

    Tôi nghẹn họng:

    – “Nhưng… mẹ con mang cho con để tẩm bổ…”

    Bà Thoa nhíu mày:

    – “Tẩm bổ thì để lại bốn cái là quá đủ rồi!”

    Bốn cái. Hai mươi cái, giờ còn bốn.

    Tôi muốn bật khóc tại chỗ.

    Vinh định nói gì đó nhưng bị mẹ chồng liếc một cái sắc lạnh. Anh im như nuốt lời vào cổ.

    Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm đến vậy.

    Nếu không có mẹ tôi ở đó, có lẽ tôi đã gào lên mất.

    Nhưng mẹ ruột tôi – người ít khi nói nhiều – nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, bóp nhẹ:

    – “Con nghỉ đi. Chân giò mà, cho ai cũng được. Con đừng buồn.”

    Bà quay sang mẹ chồng, cười hiền:

    – “Thế mẹ cứ mang đi. Hôm nào tôi mang lên thêm.”

    Mẹ chồng tôi cười phơ phơ:

    – “Ôi, thông gia tốt quá!”

    Tôi còn tức nghẹn hơn.

    Khi mẹ chồng đã đi, tôi quay sang mẹ bật khóc:

    – “Sao mẹ không nói gì? Sao mẹ để người ta lấy gần hết?”

    Mẹ tôi vuốt lưng:

    – “Con cứ giả vờ không biết. Mai mẹ xử lý.”

    Tôi nghi ngờ nhìn mẹ:

    – “Xử lý… gì ạ?”

    Mẹ chỉ cười, nụ cười nhỏ mà khó đoán:

    – “Ngày mai rồi biết.”


    2. Chiếc túi bí mật của mẹ

    Buổi tối, mẹ ruột tôi ở lại chăm tôi và bé Bống. Khi Vinh về nhà tắm một lúc rồi quay lại, mẹ bảo:

    – “Con ngủ đi, mẹ đi ra ngoài mua ít đồ.”

    Tôi biết mẹ chẳng bao giờ ra ngoài vào giờ đó. Nhưng tôi quá mệt nên không hỏi thêm.

    Sáng hôm sau, khi tôi còn ngái ngủ thì nghe tiếng lao xao ngoài hành lang.

    – “Con Thu nó bị làm sao thế?”
    – “Sao khóc ghê vậy trời?”
    – “Chết rồi, ai lại làm thế không biết!”

    Tôi giật mình ngồi dậy. Vinh vừa bước vào, mặt tái mét:

    – “Em… nhà đang ồn ào lắm. Em Thu vừa gọi mẹ khóc nức nở.”

    Tôi ngơ ngác:

    – “Có chuyện gì?”

    Anh ấp úng:

    – “Nó bảo… trong túi chân giò hôm qua… có tờ… có tờ giấy gì đó… làm nó phát hoảng.”

    Tôi càng khó hiểu.

    Lúc ấy, mẹ ruột tôi từ ngoài đi vào, vẻ mặt điềm tĩnh lạ thường.

    Tiếng mẹ chồng vang lên ngay sau đó, đầy tức giận:

    – “Thông gia! Bà làm cái trò gì vậy hả?!”

    Bà xông vào phòng, theo sau là em chồng Thu – mặt trắng bệch như vừa gặp ma.

    Tôi hoảng:

    – “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

    Em chồng run run đưa ra một tờ giấy gấp làm ba, ướt nước mắt.

    Tôi nhìn kỹ… rồi tim đập thót một nhịp.

    Đó là kết quả xét nghiệm thiếu máu nặng và nguy cơ suy nhược hậu sản… của tôi.

    Tôi nhớ… tôi đã làm xét nghiệm này ở bệnh viện quê trước lúc sinh, nhưng chưa đưa cho ai xem. Vậy nó ở trong túi chân giò bằng cách nào?

    Tôi quay sang mẹ.

    Mẹ vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

    – “Tờ giấy đó tôi bỏ vào đúng bốn cái chân giò để lại cho con gái tôi. Để con ăn đủ chất. Còn ai lấy nó đi đâu thì… tôi không biết.”

    Mẹ chồng tôi nghẹn họng.

    Em chồng Thu khóc nấc:

    – “Con… con mở túi ra xếp đồ, thấy tờ giấy. Con… con không biết là chị Hân bệnh nặng vậy…”

    Mẹ tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng, ánh mắt không giận dữ, chỉ sâu và rắn:

    – “Tôi biết mình không có quyền dạy ai, nhưng tôi có quyền bảo vệ con gái tôi. Cháu nó mới sinh, cơ thể còn yếu, bác sĩ dặn phải ăn đủ dinh dưỡng, đặc biệt là chân giò để có sữa. Nên tôi để kèm giấy vào. Ai mang đi… thì cũng nên biết hậu quả.”

    Cả phòng im phăng phắc.

    Mẹ chồng tôi đỏ mặt, cố chống chế:

    – “Thì… thì tôi tưởng đồ bà cho là cho cả nhà! Sao bà không nói sớm?!”

    Mẹ tôi mỉm cười:

    – “Tôi nói rồi, tôi mang cho con gái tôi. Bà bảo là mang cho cả nhà mình, nên tôi mới để giấy để cả nhà cùng biết tình trạng sức khỏe của nó.”

    Một câu, sắc như dao.

    Vinh đứng sững.

    Tôi cũng chết lặng. Mẹ tôi không gắt, không cãi, nhưng từng câu như đánh thẳng vào sự thiên vị của mẹ chồng.

    Mẹ chồng đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Em chồng Thu cứ ôm miệng thút thít:

    – “Con xin lỗi chị… Con không biết…”

    Mẹ ruột tôi quay sang tôi, xoa đầu:

    – “Mẹ không muốn con phải cãi vã sau sinh, nên mẹ mới làm vậy. Mẹ không mất công mười mấy tiếng trên xe để lên đây chỉ để nhìn con bị đối xử bất công.”

    Tôi bật khóc.


    3. Khi sự thật khiến người ta tự soi lại mình

    Buổi trưa hôm đó, mẹ chồng tôi im thin thít. Bà không dám nhìn tôi, càng không dám nhìn thông gia.

    Vinh thì ngồi cạnh tôi, cứ nắm tay tôi mãi:

    – “Anh xin lỗi… Anh không biết tình trạng của em. Anh không biết mẹ lấy nhiều vậy…”

    Tôi nhìn anh, giọng nghèn nghẹn:

    – “Không phải em trách anh. Nhưng anh thấy đó… mẹ làm thế từ bao giờ?”

    Anh cúi đầu.

    Rồi điều bất ngờ xảy ra: mẹ chồng tôi cầm túi, đi ra ngoài.

    Không ai nói gì.

    Một tiếng sau, bà trở lại với hai túi to chân giò, đầy ắp hơn cả lúc đầu. Bà đặt lên bàn, lí nhí:

    – “Mẹ… xin lỗi. Mẹ không nghĩ con yếu vậy. Mẹ sai rồi.”

    Nước mắt tôi trào ra không kiểm soát.

    Mẹ ruột tôi đứng dậy, rất nhẹ nhàng:

    – “Người làm mẹ… ai cũng có lúc sai. Quan trọng là biết sửa.”

    Mẹ chồng tôi gật đầu liên tục, mắt rơm rớm.

    Không ai ép bà. Không ai mắng mỏ bà.
    Nhưng chính tờ xét nghiệm đã khiến bà nhìn lại mọi thứ.


    4. Mẹ chồng thay đổi – và màn cao tay cuối cùng

    Những ngày sau đó, không khí khác hẳn. Mẹ chồng tôi chăm tôi còn kỹ hơn cả chồng:

    – “Con ăn thêm bát cháo này đi cho có sữa.”
    – “Để mẹ rửa bình cho con.”
    – “Con ngủ đi, mẹ bế Bống.”

    Em chồng Thu cũng ghé thăm, mang theo bao nhiêu đồ ăn nấu sẵn:

    – “Em xin lỗi chị nhiều…”

    Tôi cười:

    – “Chuyện qua rồi, chị không để bụng.”

    Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất lại đến vào ngày mẹ ruột tôi chuẩn bị về quê.

    Trước khi đi, mẹ kéo tay mẹ chồng ra ngoài ban công. Tôi không nghe họ nói gì, chỉ thấy mẹ tôi đặt một phong bì nhỏ vào tay bà Thoa.

    Tôi hoảng:

    – “Mẹ cho gì thế? Mẹ đừng làm mẹ chồng ngại…”

    Mẹ cười:

    – “Không phải tiền. Mẹ chỉ gửi lại một tờ giấy thôi.”

    Tờ giấy?

    Mẹ chồng tôi mở ra, nhìn vào rồi sững sờ đến mức hai chân khụy xuống ghế. Tôi giật mình chạy lại.

    Đó là kết quả khám sức khỏe của chính bà Thoa.

    Tôi chưa kịp hỏi thì mẹ giải thích:

    – “Hôm trước mẹ ra ngoài buổi tối để kiểm tra lại kết quả khám định kỳ của thông gia. Bác sĩ quen dưới quê nhờ mẹ đưa lên cho bà ấy vì gọi mãi bà không nghe. Bà bị mỡ máu cao với huyết áp, cần kiêng mỡ, kiêng đồ béo.”

    Tôi và Vinh há hốc.

    Mẹ nói tiếp:

    – “Lúc thấy bà mang toàn chân giò đi, mẹ mới biết là bà không hề nhớ mình phải kiêng. Bà mải lo em Thu mở quán nên nghĩ nó cần hơn. Mẹ mới hiểu… thực ra bà đâu cố ý làm khổ con.”

    Mẹ chồng tôi ôm mặt bật khóc:

    – “Tôi… tôi không cố ý thiên vị. Tôi chỉ thương con Thu khởi nghiệp cực quá. Tôi quên mất mình bệnh… tôi sai cả với con lẫn bản thân…”

    Tôi ôm lấy bà:

    – “Mẹ ơi, con không trách mẹ. Từ nay mình hiểu nhau là được.”

    Mẹ ruột tôi vỗ vai bà Thoa, nụ cười hiền như đất:

    – “Làm mẹ ai chẳng vụng dại lúc này lúc kia. Quan trọng là thương con.”

    Hôm đó, ba người phụ nữ – ba người mẹ – ôm nhau khóc.

    Còn tôi chỉ ngồi nhìn, thấy lòng ấm như chưa bao giờ.


    5. Sau tất cả

    Từ hôm đó, mẹ chồng tôi thay đổi hoàn toàn.

    Bà nấu ăn đúng chế độ, không quên uống thuốc huyết áp, không quên đi khám định kỳ.
    Bà thương tôi như con ruột, thương bé Bống còn hơn.

    Một lần bà nói:

    – “Ngày đó mẹ mang chân giò đi thật… dại quá. May có mẹ con Hân nhắc khéo… chứ không thì mẹ còn gây chuyện lớn hơn.”

    Mẹ ruột tôi chỉ cười:

    – “Nhắc khéo thì tốt hơn là cãi nhau. Nhà yên ấm, con dâu mới không tủi thân.”

    Tôi hiểu điều mẹ tôi làm không phải để “cho mẹ chồng một bài học” mà để giữ cho tôi hai chữ bình yên.

    Và thật sự… mẹ tôi đã quá cao tay.

    Mỗi lần ôm con, nhìn hai bên gia đình vui vẻ giúp đỡ nhau, tôi lại biết ơn vì mình có một người mẹ tinh tế như vậy. Không ầm ĩ, không drama, không gây chiến – nhưng ai sai tự khắc sẽ nhận ra.

    Chỉ cần một chút khéo léo, một chút nhân hậu, và một trái tim muốn bảo vệ con – mẹ có thể khiến cả gia đình thay đổi.

    Và tôi tin, đó chính là đẳng cấp của một người mẹ Việt Nam.