Tác giả: admin

  • Làng Định Yên, huyện Tân Thành, suốt 10 năm nay không có trai trẻ nào dám ở lại sau 19 tuổi.

    Làng Định Yên, huyện Tân Thành, suốt 10 năm nay không có trai trẻ nào dám ở lại sau 19 tuổi.

    Làng Định Yên, huyện Tân Thành, suốt 10 năm nay không có trai trẻ nào dám ở lại sau 19 tuổi.

    Hễ trai đến tuổi 20 mà cứ ở lại làng là:

    người thì sốt triền miên,

    người đau lưng mỏi gối,

    người vừa khỏe mạnh hôm trước hôm sau nằm bẹp như bị rút sạch sinh khí.

    Bệnh viện khám không ra bệnh.
    Thầy cúng thì bảo:

    “Làng có thứ âm khí đè trai trẻ lại – giống như bị ‘ấy’ vào vong.”

    Vậy nên cả làng hình thành một luật bất thành văn:

    Đủ 19 tuổi là… phải đi làm xa.

    Đi rồi thì khỏe như trâu.
    Còn ở lại… là xác định.

    Năm đó, đến lượt Mạnh – 20 tuổi, thanh niên cao to nhất làng, con nhà ông Bách. Mạnh tính nóng, lại học võ.

    Ngày cả nhà khăn gói chuẩn bị đưa Mạnh lên Hà Nội xin việc, cậu đập bàn:

    “Đi làm gì! Con ở lại! Con không tin cái dớp này!”

    Ông Bách tái mặt:

    “20 năm nhà này chưa thằng nào qua nổi 19 mà ở lại!”

    Mạnh cười khẩy:

    “Toàn tự dọa nhau! Đêm nay con ngủ tại đình làng – nếu có gì thì con chịu!”

    Cả làng xôn xao.

    Ai cũng bảo:

    “Thằng này gan bằng trời.”

    Có người còn nói:

    “Đêm nay mà nó qua được thì cả làng mừng lớn.”

    Thế là tối đó, Mạnh xách cái chiếu, cái đèn pin và bình nước, một mình ngủ ngay giữa đình làng – nơi được bảo là “đầy âm khí nhất”.

    Dân làng kéo đến đứng xa nhìn mà không ai dám bước lại gần.

    Đình làng Định Yên có một cái chuông cổ, 10 năm nay chỉ đánh vào lễ hội – còn lại im lìm.

    23h đêm, trời tối, gió lạnh quẩn quanh.

    Mạnh nằm trong đình, nghịch điện thoại. Nghe mọi người đồn cổ quái, Mạnh cười to:

    “Ma mà gặp tui là ma phải chạy!”

    Vừa nói xong…

    “KENG… keng… keng…”

    Cái chuông trên nóc đình tự động vang lên, thậm chí rung đến mức dây treo phát ra “cót két”.

    Cả làng nghe rõ ràng.

    Hơn 20 người đang đứng ngoài… tá hỏa lùi lại.

    Một bà lão run lẩy bẩy:

    “Không phải gió… 10 năm nay rồi có ai thấy chuông tự kêu đâu…”

    Mạnh đứng bật dậy, soi đèn pin lên chuông:

    “Ai lên đó rung? Xuống đây! Tôi xem là ai!”

    Không ai trả lời.
    Nhưng tiếng chuông đổi nhịp:

    3 tiếng – ngừng – 3 tiếng – ngừng – 1 tiếng.

    Một ông thầy già đứng ngoài bỗng biến sắc:

    “Trời ơi! Đó là nhịp báo… có đời người sắp bị gọi!”

    Không khí nặng như đặc lại.

    Mạnh bắt đầu cảm thấy đèn pin lập bập tắt – sáng bất thường, như có người đang phả hơi lạnh sát mặt.

    Da gà nổi toàn thân, nhưng cậu vẫn gào lớn:

    “Ai? Ra mặt đi!”

    Đáp lại chỉ là tiếng lộc cộc như bàn chân trần đi trên nền gạch cổ.

    Chậm.

    Nặng.

    Đều.

    Mạnh nghĩ ai đó đang phá, liền lao tới. Nhưng vừa chạy đến giữa đình thì:

    Soạt!

    Chiếu nằm chỗ Mạnh ngủ bị quăng văng ra góc đình, dù không ai động vào.

    Mạnh đứng sững.
    Bên ngoài dân làng chửi thề chạy tán loạn, chỉ còn ông Bách, mẹ Mạnh và vài người gan lì đứng lại.

    Lúc đó, một bóng đen dài đến gần 2 mét hiện trên tường ngay sau lưng Mạnh – ai đứng ngoài cũng thấy nhưng Mạnh lại không hề biết.

    Một bà trong làng ngã quỵ:

    “Làng này… không phải ma thường đâu!”

    Điều đáng sợ nhất xảy ra khi kim đồng hồ chỉ đúng 0h.

    Cả đình im lặng như tắt tiếng.

    Rồi Mạnh nghe rõ mồn một một giọng đàn ông khàn khàn ngay sát tai:

    “Đừng… ở… lại…”

    Mạnh xoay người, vung đèn pin – chẳng có ai.

    Giọng ấy lại vang lên, lần này như ngay cạnh gáy:

    “R… ờ… ố… đi…”

    Ông Bách đứng ngoài chỉ thấy con trai mình đứng chết trân, miệng nói nhưng không nghe thấy tiếng.

    Rồi Mạnh hét to bứt tai:

    “Đừng nói nữa! Ai đó câm mồm!”

    Lúc ấy cái chuông đình lại vang lên đúng 7 tiếng – liên tục không ngừng, rồi nổ “choang” một cái như vỡ đôi.

    Dân làng tái mét:

    “7 tiếng… là số tuổi âm của người chết trẻ…”

    Ông thầy già liền cầm bó nhang, thét:

    “Mở cửa đình ngay! Cái thứ trong đình không muốn hại Mạnh… nó đang cảnh báo!”

    Sau đêm đó, làng họp khẩn.

    Ông trưởng làng – người từ đầu chỉ im lặng – cuối cùng thú nhận:

    10 năm trước, khi xây đường mới, máy xúc có đào trúng một ngôi mộ trẻ – khoảng 17, 18 tuổi, không rõ thân phận, chỉ có một cuộn thư than trách viết:

    “Ta chết oan. Mong người biết chuyện chôn lại cho ta.”

    Nhưng vì làm gấp, bên công trình đưa xương ra bờ sông chôn tạm.

    Đêm đó, chuông đình kêu – trai làng ốm hàng loạt.

    Thầy cúng khi ấy bảo:

    “Không yên được đâu. Người này muốn về làng này.”

    Từ đó:

    Trai ở lại làng sẽ bị “rút sức”, mệt mỏi, như bị lôi gọi đi cùng.

    Giờ nhìn lại – tiếng gọi Mạnh nghe thấy đêm qua có lẽ không phải đe dọa… mà là kêu cứu.

    Sáng hôm sau, thầy già dẫn dân làng đi tìm lại ngôi mộ cũ, mang hài cốt về chôn trang trọng trong khu nghĩa địa làng, cúng 3 ngày.

    Điều lạ là:

    Người trai làng đang ốm thì khỏe hẳn.

    Đêm sau đình làng im phăng phắc, chuông không kêu nữa.

    Mạnh hoàn toàn khỏe, chỉ bảo:

    “Tối đó… có ai đó bảo tôi… hãy đưa họ về nhà.”

    Từ đó, trai ở Định Yên không còn phải rời làng năm 19 tuổi nữa.

    Nhưng đến giờ dân vẫn thì thầm:

    “Không phải cái vong muốn hại người – mà chính cả làng đã vô tình bỏ rơi nó suốt 10 năm.”

    Đêm ấy, nhiều người trong làng khẳng định:

    “Bóng cao gần 2 mét trong đình… đứng nhìn Mạnh không phải để bắt… mà để chờ được ‘đón về’.”

  • Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.

    “Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

    Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:

    “Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”

    Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.

    Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:

    “Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”

    Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.

    Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:

    “Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”

    Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.

    Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng tôi quyết tâm: dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con.

  • Vất vả làm thêm nuôi Chồng ăn học bác học hàng chục năm trời, đến khi Thành Đạt làm bác sĩ bệnh viện lớn thì quay ra đòi bỏ vợ

    Vất vả làm thêm nuôi Chồng ăn học bác học hàng chục năm trời, đến khi Thành Đạt làm bác sĩ bệnh viện lớn thì quay ra đòi bỏ vợ

    Cả làng ai cũng bảo Lan số khổ.
    Cưới Nam – một cậu sinh viên nghèo y khoa, cô vừa làm công nhân, vừa đi rửa bát thuê, tích cóp từng đồng để lo cho chồng ăn học.
    10 năm ròng, cô gầy rộc đi, quần áo vá chằng vá đụp, trong khi Nam thì ngày một bóng bẩy, áo sơ mi phẳng lì, giày thơm mùi hàng ngoại.

    Ngày Nam tốt nghiệp, cầm tấm bằng bác sĩ, anh ta hứa sẽ “để em hết khổ”.
    Nhưng đời không như phim.

    Vừa vào làm tại bệnh viện lớn trong thành phố, Nam bắt đầu thay đổi:
    đi sớm về khuya, điện thoại đặt mật khẩu, nói chuyện với vợ cũng bằng giọng kẻ cả.
    Lan vẫn nhẫn nhịn, nghĩ do anh bận. Cho đến hôm cô vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại chồng:

    “Anh nói chuyện ly hôn với vợ chưa? Em không muốn làm người thứ ba mãi.”

    Tim cô như có ai bóp nghẹt.
    Anh từng nói cô là người duy nhất, là hậu phương cả đời — vậy mà giờ đây, khi anh thành danh, lại xem cô như cái gánh nặng.

    Chiều hôm đó, Nam về nhà, lạnh lùng đặt trước mặt vợ tờ đơn ly hôn, nói dửng dưng:

    “Anh không còn tình cảm. Em ký đi. Anh sẽ bù cho em một khoản tiền, coi như đền đáp công sức.”

    Lan lặng người.
    Tiền ư? Tiền nào mua nổi mười mấy năm tuổi trẻ cô đã hy sinh?
    Không cãi, không khóc, cô chỉ gật đầu:

    “Được. Nhưng mai anh nhớ có mặt ở bệnh viện. Em có chuyện muốn nói với giám đốc của anh.”

    Sáng hôm sau, Lan ăn mặc chỉnh tề, tay cầm xấp giấy tờ bước vào bệnh viện nơi Nam đang làm.
    Giám đốc cùng vài bác sĩ khác đang họp, thấy cô đến, tưởng có việc gấp.
    Lan mở tập hồ sơ, giọng bình tĩnh đến rợn người:

    “Tôi là vợ hợp pháp của bác sĩ Nguyễn Minh Nam. Tôi là người đã trả toàn bộ học phí suốt 10 năm học y của anh ấy – gần 600 triệu đồng. Tôi cũng là người đứng tên vay vốn hộ anh ấy khi anh chưa có bằng tốt nghiệp. Đây là toàn bộ giấy chuyển tiền, hóa đơn và bản sao hợp đồng vay nợ.”

    Căn phòng im phăng phắc.
    Giám đốc cau mày, còn Nam tái mét mặt, lắp bắp:

    “Lan, em… em làm gì thế?”

    Cô cười nhạt:

    “Tôi đến để xin rút tên khỏi tất cả khoản bảo lãnh cho anh. Và xin báo lại rằng anh Nam đã dùng danh nghĩa vợ hợp pháp để ký hợp đồng vay vốn trước đây. Từ nay, tôi không chịu trách nhiệm về bất kỳ khoản nào anh ta mang tên tôi nữa.”

    Nói rồi cô đặt tờ đơn ly hôn có sẵn chữ ký lên bàn giám đốc, giọng dõng dạc:

    “Anh ta có thể bỏ vợ, nhưng không thể xóa được sự thật mình là kẻ phụ bạc, quên ơn người đã nuôi ăn học thành người.”

    Giám đốc nhìn Nam với ánh mắt thất vọng.
    Cả phòng họp sững sờ.
    Nam cúi gằm, mồ hôi túa ra.
    Còn Lan quay người bước đi, lưng thẳng, dáng bình thản đến lạnh lùng.

    Cánh cửa phòng họp khép lại —
    và cũng là lúc vị bác sĩ “thành đạt” mất đi tất cả: danh dự, niềm tin, và người phụ nữ đã vì mình hi sinh cả thanh xuân.

  • Anh phụ hồ yêu cô gái qu;á;n h;;á;t, tuần nào cũng ghé thăm. Anh gom đủ 200 triệu chuộc cô về làm vợ, ai ngờ đến đúng ngày cưới thì xảy ra chuyện…

    Anh phụ hồ yêu cô gái qu;á;n h;;á;t, tuần nào cũng ghé thăm. Anh gom đủ 200 triệu chuộc cô về làm vợ, ai ngờ đến đúng ngày cưới thì xảy ra chuyện…

    Quán karaoke nằm nép mình bên con đường quốc lộ, nơi những người đàn ông lao động nghèo thường tụ tập sau giờ tan ca để giải sầu. Hôm đó, anh Tùng – thợ phụ hồ hơn 30 tuổi, chưa vợ – lần đầu bị mấy ông bạn rủ vào “tay vịn”. Anh ngượng ngùng, lóng ngóng như gà mắc tóc khi cô gái tên Nhung bước vào phòng, giọng trong veo cất lên một bài hát cũ.

    Không giống những cô gái anh từng gặp, Nhung có đôi mắt buồn. Khi những người đàn ông khác cụng ly, đùa cợt, Tùng chỉ lặng lẽ nhìn cô. Tối đó, anh chẳng say rượu… mà say ánh mắt ấy.

    Từ hôm ấy, cứ cuối tuần, anh lại tìm cớ ghé quán, ngồi đúng phòng đó, chỉ để được gặp Nhung. Họ nói chuyện nhiều hơn. Anh kể mình là phụ hồ, đang ráng dành dụm mua căn phòng trọ để sau này có mái ấm. Còn cô chỉ cười nhẹ, chẳng nói nhiều về bản thân — chỉ nói một câu mà anh nhớ mãi: “Em cũng ước có một mái nhà bình yên.”

    Một ngày, khi anh ngập ngừng nói:
    – Nếu em muốn… anh có thể chuộc em về, cưới em làm vợ thật sự.
    Nhung nhìn anh rất lâu, nước mắt rưng rưng:
    – Có người từng nói với em câu này… nhưng anh là người đầu tiên khiến em tin được.

    Từ hôm đó, Tùng làm quần quật, gần như không nghỉ. Anh gom từng đồng công nhật, bớt ăn sáng, bớt hút thuốc. Sau 8 tháng, anh có đúng 200 triệu – số tiền mà Nhung bảo đủ để “chuộc hợp đồng” với quán. Anh ôm xấp tiền, lòng lâng lâng hạnh phúc như người sắp mở ra cánh cửa mới của cuộc đời.

    Ngày anh đến đón Nhung rời quán, cô cười thật tươi. Anh nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian.

    Đám cưới được lên lịch vào cuối tuần sau. Tùng thuê nhà, mượn bàn ghế, mua váy cưới… Mọi người trong xóm trọ đều biết, ai cũng chúc mừng. Anh Tùng – thằng phụ hồ quanh năm dãi nắng – cuối cùng cũng có cô vợ trẻ xinh đẹp.

    Thế nhưng sáng hôm đám cưới, điện thoại anh đổ chuông liên tục, nhưng đầu dây bên kia im lặng. Anh chạy khắp nơi, gọi cho Nhung, gọi cả cho người trong quán karaoke… Không ai biết cô ở đâu. Cả chiếc vali nhỏ mà cô mang theo hôm rời quán cũng biến mất.

    Giữa tiếng nhạc cưới vang lên, chú rể mặc vest cũ ngồi bệt ngoài sân, mặt trắng bệch. Mọi người xì xào. Anh chỉ lặp đi lặp lại một câu:
    – Cô ấy nói… muốn có mái nhà bình yên mà…

    200 triệu dành dụm cả một đời. Một đám cưới không có cô dâu. Một giấc mơ tình yêu tan như bọt nước.

    Tối hôm đó, Tùng ngồi một mình bên căn phòng trọ, nhìn chiếc váy cưới trắng treo trên tường. Anh cười như một kẻ say. Không phải say rượu… mà say vì lần đầu trong đời, anh tin vào một lời hứa.

    Mấy tháng sau, người ta không còn thấy anh Tùng cười nữa. Căn phòng trọ ngày xưa chật kín tiếng cười chuẩn bị đám cưới giờ chỉ còn lặng ngắt. Anh vẫn đi làm đều, vẫn vác bao xi măng, gánh gạch như trước, nhưng ánh mắt đã trầm lại, già đi mấy tuổi.

    Đám bạn rủ đi hát karaoke, anh lắc đầu. Từ sau hôm đó, anh chưa một lần bước chân vào chỗ cũ nữa.

    Một chiều mưa, khi anh vừa tan ca về, có một cô gái ngồi nép bên hiên trọ. Mái tóc rối bù, áo khoác sờn bạc — là Nhung. Cô gầy rộc đi, ánh mắt chẳng còn lấp lánh như ngày xưa. Vừa thấy anh, cô bật khóc.

    – Em xin lỗi… – cô nghẹn ngào – Người ta đưa em đi tỉnh khác… em không thoát được. Em tưởng em có thể đổi đời, nhưng rốt cuộc chỉ là một món hàng.

    Tùng đứng im, mưa nặng hạt quất vào mặt lạnh buốt. Anh từng tưởng tượng rất nhiều cảnh gặp lại, nhưng không phải thế này.

    – 200 triệu đó… – anh nói khẽ – là cả đời dành dụm của anh. Anh không trách… nhưng anh không còn đủ lòng tin nữa.

    Nhung cúi gằm mặt, đôi vai run lên. Cô không xin anh tha thứ, chỉ nhẹ nhàng đặt một chiếc phong bì xuống đất, trong đó là số tiền còn lại mà cô đã lén giữ lại khi trốn thoát.

    – Em không còn gì… chỉ còn một chút này để trả anh. Anh đừng nhớ đến em nữa.

    Cô bỏ đi, bóng dáng nhỏ thó khuất dần trong màn mưa.

    Tùng đứng nhìn chiếc phong bì nằm lặng trên nền xi măng ướt. Anh không nhặt lên. Bởi anh hiểu, có những vết thương không phải vì tiền mà là vì niềm tin bị đánh cắp.

    Hôm sau, anh xin theo đội công trình lên tỉnh xa làm việc. Anh bảo với mấy người bạn:
    – Ở đây, anh không còn gì để chờ nữa.

    Và thế là, người đàn ông phụ hồ năm nào gom góp từng đồng để cưới vợ… giờ học cách bắt đầu lại, một mình.

  • Con dâu mặc váy ngắn tham dự cuộc họp gia đình khiến cả nhà nóng mắt

    Con dâu mặc váy ngắn tham dự cuộc họp gia đình khiến cả nhà nóng mắt

    Sống trong gia đình 3 thế hệ, tôi cảm thấy mệt mỏi khi làm bất cứ việc gì. Không người này thì người kia ý kiến, đánh giá khiến tôi chỉ muốn ra ngoài ở riêng.

    Tôi bước chân vào nhà chồng khi đang mang bầu 3 tháng. Mặc dù trước đó đã nói rõ với chồng rằng mình không muốn sống chung, nhưng khi “ván đã đóng thuyền”, tôi không còn được quyền yêu cầu nữa. Chồng bảo sẽ ở chung một thời gian, đợi tôi sinh xong sẽ ra ở riêng. Nhưng rồi anh cứ lần lữa mãi, không chịu thực hiện.

    Thời gian mang bầu, tôi ăn mặc khá giản dị. Nhưng sau sinh, lấy lại vóc dáng, tôi bắt đầu phóng khoáng theo lối thời trang ưa thích của mình.

    Là người con gái tự tin và hiện đại lại làm việc trong công ty nhiều nhân viên trẻ trung, tôi thoải mái diện những chiếc váy ngắn đi làm.

    Lần đầu tiên diện chiếc váy ấy, tôi bị bà nội của chồng soi xét. Bà khó chịu ra mặt, bảo tôi “váy của cháu quá ngắn, lần sau cháu không nên ăn mặc như thế. Nhà mình là gia đình gia giáo, ai cũng nghiêm túc, không ăn mặc lố lăng”. Tôi không hiểu tại sao bà nội lại dùng từ “lố lăng”.

    Dù bị nhắc nhở, tôi vẫn không thay đổi phong cách. Hôm thì tôi mặc quần đùi, đi tất, bốt, hôm lại mặc quần bò rách từ trên xuống dưới. Chưa kể, khi thấy tôi mang bộ tóc nhuộm vàng hoe về nhà, mẹ chồng gào lên như thể có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. anhdd.jpg

    Nàng dâu mệt mỏi vì bị nhà chồng soi mói. Ảnh minh họa: FP
    Vài tuần sau, chồng nói bố mẹ chồng muốn họp gia đình về chuyện ăn mặc của tôi. Dù rất bất bình nhưng tôi vẫn ngồi nghe hết câu chuyện. Cuộc họp xoay quanh việc tôi tự do ăn mặc, đầu tóc kiểu cách khó ưa, “thiếu văn hóa” trong khi nhà chồng luôn giữ lễ giáo, gia phong.

    Mẹ chồng nhấn mạnh hàng xóm láng giềng chê con dâu của bà, bàn tán xôn xao cô con dâu móng tay đỏ chót, tóc gẩy sợi xanh tím, không được đứng đắn.

    Mọi người đều dựa vào cách ăn mặc, đầu tóc để đánh giá phẩm hạnh của một con người. Nghe lời phàn nàn, tôi rất bực bội, phản ứng ngay trước mặt bà nội và bố mẹ chồng: “Con xin phép bà, xin phép bố mẹ nhưng đó là phong cách của con.

    Chiếc váy ngắn, mái tóc nhuộm không thể đánh giá phẩm chất của con được. Con ở với gia đình mình bao lâu nay, tính cách thế nào bố mẹ là người hiểu hơn ai hết. Vả lại, chúng con là người trẻ, khác thế hệ của bà, của bố mẹ và của cả mấy bác hàng xóm.

    Con mong mọi người đừng vì những lời gièm pha mà đánh giá con cái trong nhà mình”.

    Bà nội chồng nghiêm giọng nói tôi nên thay đổi cách ăn mặc, phải “kín đáo hơn” để giữ thể diện cho gia đình. Mẹ chồng thì bảo tôi nên từ bỏ mấy thói quen như đi chơi sau 22h, việc đưa trẻ con ra ngoài chơi tối lại càng không nên.

    Tình cảm vợ chồng tôi cũng bị ảnh hưởng. Chồng tôi ban đầu không nói gì, nhưng dần dần anh bắt đầu bóng gió về việc tôi nên “hiểu ý người lớn hơn.” Chúng tôi cãi nhau nhiều lần chỉ vì việc ăn mặc, cách sống.

    Tôi cảm thấy mình bị áp đặt, mọi điều tôi từng tự tin và yêu thích đều sai trái trong mắt gia đình chồng. Tôi thấy mình không còn là chính mình khi phải sống quá nhiều trong khuôn khổ gia đình chồng đặt ra.

    Sức Khỏe Nam Giới
    Nhiều đàn ông ngỡ ngàng: Sung mãn như trai 18 khi dùng món này

    Tìm hiểu thêm

    Câu chuyện của bạn rất đáng để suy ngẫm, đặc biệt là khi nó chạm đến mâu thuẫn giữa truyền thống và hiện đại, giữa những quan điểm sống khác biệt trong một gia đình. Dưới đây là một số cái kết cho câu chuyện này, bạn có thể tham khảo để chọn một cái phù hợp với cảm xúc của mình nhất.

    Tôi quyết định bỏ đi, để lại chiếc váy ngắn như một lời tuyên bố cuối cùng cho sự tự do của mình. Tôi muốn gia đình chồng hiểu rằng, họ không thể kiểm soát cuộc sống của tôi bằng những định kiến. Hai ngày sau, chiếc điện thoại của mẹ chồng đổ chuông, giọng bà gấp gáp, đầy lo lắng: “Con về ngay đi, chồng con có chuyện rồi!”.

    Tôi vội vã về nhà, trong lòng đầy những suy nghĩ miên man. Chồng tôi, một người luôn đứng giữa giằng xé giữa vợ và gia đình, có chuyện gì? Khi bước vào nhà, tôi thấy chồng đang ngồi trên ghế sofa, tay bó bột. Bà nội và bố mẹ chồng đều ở đó, nét mặt căng thẳng. Mẹ chồng tôi đưa điện thoại cho tôi xem một bức ảnh: chồng tôi bị tai nạn xe máy, và người lái xe kia chính là… người hàng xóm đã luôn bàn tán về tôi.

    Họ kể rằng, sau khi tôi bỏ đi, chồng tôi đã đi tìm tôi khắp nơi. Khi đến đoạn đường vắng, anh bị người hàng xóm kia lái xe đâm phải. Người đó khai rằng đã uống rượu và nói những lời khó nghe về tôi, khiến chồng tôi không kiềm chế được mà xông vào. Cuộc ẩu đả khiến cả hai bị thương.

    Đến lúc này, bà nội và bố mẹ chồng mới nhận ra sự thật. Những lời đàm tiếu của hàng xóm, những định kiến mà họ đã áp đặt lên tôi, đã vô tình gây ra tai nạn cho chồng tôi. Mẹ chồng tôi ôm lấy tôi, lần đầu tiên trong đời bà nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ đã sai rồi, mẹ không nên nghe những lời người ngoài nói. Con là một người vợ tốt, con về với chồng con nhé, gia đình mình sẽ thay đổi”. Tôi nhìn chồng, anh gật đầu, trong mắt anh là sự chân thành và hối hận.

  • Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn.

    Tôi vốn không thích họp lớp. Phần vì bận con cái, phần vì sợ cảm giác chênh vênh giữa những cuộc đời rẽ theo hàng chục hướng khác nhau. Nhưng năm nay nhóm bạn cũ họp kỷ niệm tròn hai mươi năm ra trường, lớp trưởng đích thân nhắn tin mời, chồng lại động viên: “Đi cho vui, gặp bạn cũ mà”. Thế là tôi miễn cưỡng đi, lòng vẫn hơi ngại vì lớp trưởng – người từng thích tôi hồi đi học vẫn độc thân.

    Buổi gặp mặt diễn ra ở một quán ăn khá sang. Lớp trưởng bao trọn buổi tiệc, gọi đủ các món đắt nhất. Ai cũng trầm trồ, còn tôi thì hơi chột dạ. Tính tôi vốn bình thường, chẳng mấy mặn mà với chuyện phô trương. Nhưng thấy mọi người vui, tôi cũng hòa vào.

    Đến cuối buổi, lớp trưởng bất ngờ đứng dậy phát phong bao lì xì “kỷ niệm 20 năm”. Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn. Mở ra, thay vì tiền, bên trong là… tấm ảnh chụp tôi hồi cấp ba, đứng cười dưới gốc cây phượng, phía sau có dòng chữ nhỏ anh từng viết ngày xưa: “Thanh xuân của tớ có cậu”.

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu, riêng tôi nhận phong bao kỳ lạ- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi sững người trong vài giây. Không phải xúc động theo kiểu phim Hàn, mà là… hoang mang. Rõ ràng anh ấy chỉ vô tình giữ lại kỷ niệm, nhưng việc đặt riêng vào phong bao như vậy khiến tôi khó xử. Tôi lập tức gập ảnh lại, bỏ vào túi, không dám để ai nhìn thấy.

    Về nhà, tôi đưa phong bao cho chồng và kể lại toàn bộ. Chồng nhìn tôi một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu rất nhẹ: “Em thấy sao thì xử lý vậy. Còn anh thì tin em”.

    Câu nói ấy khiến tôi thở phào, nhưng đồng thời cũng khiến tôi tự soi lại mình.

    Hóa ra từ lúc mở phong bao đến lúc về nhà, đầu tôi toàn lẩn quẩn suy nghĩ: Tại sao người ta vẫn giữ ảnh mình? Tại sao lại cho riêng mình thứ khác? Ý đồ gì? Mọi người có nghĩ linh tinh không? Tôi sợ người ta nói… Sợ chồng hiểu lầm… Sợ đủ thứ.

    Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang “ăn trong bát mà nhìn sang mâm người khác”.

    Lớp trưởng giờ có cuộc sống của anh ấy. Tôi cũng có gia đình, có chồng yêu, con cái ngoan. Một tấm ảnh cũ dù anh giữ vì lý do gì thì cuối cùng vẫn chỉ là… chuyện xưa. Tôi tự nhiên thấy buồn cười vì chính mình.

    Họp lớp suy cho cùng chỉ là nơi để gặp lại bạn cũ, ôn chuyện ngày xưa, hỏi thăm nhau cho vui. Nếu cứ so sánh cuộc sống hiện tại với ánh hào quang hay những kỷ niệm cũ của người khác, hoặc lo lắng quá mức vì những chuyện đã qua thì chẳng khác nào tự phá đi sự bình yên mình đang có.

    Tối đó, tôi lấy tấm ảnh ra, chụp lại, gửi cho lớp trưởng và nhắn: “Kỷ niệm ngày xưa thì đẹp thật, nhưng mình giữ lại làm gì cho rối rắm. Mình bỏ nhé”.

    Anh ta trả lời rất ngắn: “Ừ, tớ hơi tiếc”.

    Tôi xé nhỏ tấm ảnh rồi vứt đi, cảm giác như vừa đóng lại một cánh cửa cũ. Không phải vì nó nguy hiểm, mà vì tôi hiểu rằng cuộc sống hiện tại mới là thứ đáng giữ gìn.

    Họp lớp, dù vui hay buồn, dù ai thành công hay ai lận đận, thì cũng chỉ là dịp gặp lại một phiên bản cũ của chính mình. Đừng để những điều đã qua ảnh hưởng đến người đang nắm tay mình mỗi ngày.

    Cơm nhà mình ngon hay không là do chính mình nấu, chứ không phải do mâm người khác bày. Và tôi mừng vì cuối cùng, tôi đã biết mình nên nhìn vào đâu.

  • Mẹ CҺồпg Cắt Trụι Tóc Coп Dȃu Rồι Đuổι Lȇп CҺùa – Cȏ Làm Đιḕu Bà Hṓι Hậп Suṓt Đờι

    Mẹ CҺồпg Cắt Trụι Tóc Coп Dȃu Rồι Đuổι Lȇп CҺùa – Cȏ Làm Đιḕu Bà Hṓι Hậп Suṓt Đờι

    Tôi – Lan – 25 tuổi, lấy Minh khi vừa tốt nghiệp đại học. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, tình cảm trong sáng, giản dị. Minh hiền lành, chịu khó, nhưng mẹ anh – bà Tám – thì nổi tiếng trong xóm là khó tính, cay nghiệt. Ngay hôm đưa tôi về…

    Tôi – Lan – 25 tuổi, lấy Minh khi vừa tốt nghiệp đại học. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, tình cảm trong sáng, giản dị. Minh hiền lành, chịu khó, nhưng mẹ anh – bà Tám – thì nổi tiếng trong xóm là khó tính, cay nghiệt.

    Ngay hôm đưa tôi về ra mắt, bà đã buông một câu:
    – Con gái tỉnh lẻ nghèo rớt mồng tơi, không biết làm ăn, liệu có gánh nổi gia đình này không?

    Tôi cố gượng cười, nghĩ rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn, chăm chỉ thì rồi bà cũng sẽ chấp nhận. Nhưng tôi đã lầm. Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, bà soi mói từng miếng tôi ăn, từng việc tôi làm, và chưa một lần khen ngợi.

    Lý do bà Tám không ưa tôi rất đơn giản: bà đã nhắm cho Minh một cô gái con nhà giàu trong vùng, mà tôi xuất hiện, phá vỡ “kế hoạch” của bà.

    Mỗi khi có khách, bà thường nói bóng gió:
    – Thời buổi này, lấy vợ phải chọn người có của, chứ cái thứ tay trắng thì làm được gì!

    Minh nghe thấy nhưng hiếm khi dám phản bác, chỉ im lặng hoặc tìm cách đánh trống lảng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ phải nhẫn nhịn vì chồng.

    Một hôm, Minh được điều đi công tác xa một tuần. Tôi ở nhà vừa làm vừa trông coi cửa hàng tạp hóa của gia đình. Hôm ấy, tôi sơ ý làm rơi một chai dầu ăn, dầu loang khắp sàn. Bà Tám thấy vậy liền nổi giận đùng đùng, mắng tôi là “vụng về, phá của”.

    Nhưng chưa dừng lại ở đó, bà bất ngờ kéo tôi vào phòng, khóa cửa, rồi rút kéo cắt phăng mái tóc dài mà tôi nâng niu từ thời con gái.

    Tôi hoảng loạn, giằng co:
    – Mẹ! Con xin mẹ đừng… tóc con…

    Bà nghiến răng:
    – Tóc dài làm gì? Để quyến rũ thiên hạ à? Cắt hết cho mày biết thế nào là nhục!

    Tiếng kéo “xoẹt xoẹt” xé toạc không gian. Tóc tôi rơi lả tả xuống sàn. Tôi khóc đến nghẹn, nhưng bà vẫn không dừng tay.

    Cắt xong, bà còn bắt tôi xách một túi đồ nhỏ:
    – Từ giờ mày lên chùa mà ở! Tao không chứa loại đàn bà trơ trẽn trong nhà!

    Tôi quỳ xuống, cầu xin:
    – Mẹ, con xin mẹ… Con không làm gì sai…

    Nhưng bà quay lưng bỏ đi, để mặc tôi đứng run rẩy giữa sân. Tôi ôm túi đồ, bước ra khỏi cổng nhà chồng trong ánh nhìn tò mò, xì xào của hàng xóm.

    Mưa phùn bắt đầu rơi, lạnh buốt thấu xương. Tôi không biết đi đâu, chỉ nhớ lời bà dặn “lên chùa”, thế là tôi lê bước tới ngôi chùa nhỏ ở cuối làng.

    Sư cô trụ trì nhìn tôi thương cảm, đưa tôi vào ở nhờ nhà bếp. Mái tóc lởm chởm, đôi mắt sưng húp vì khóc, tôi trở thành đề tài bàn tán của dân làng.

    Những ngày ở chùa, tôi giúp sư cô quét dọn, nấu cơm, trồng rau. Không ai mắng mỏ, chê bai, chỉ có tiếng chuông chùa và mùi hương trầm an ủi tôi.

    Sư cô khuyên:
    – Con đừng oán hận. Oán hận chỉ làm mình khổ hơn. Hãy sống tốt, thời gian sẽ cho mọi người câu trả lời.

    Tôi nghe và bắt đầu bình tâm. Tôi đăng ký học nghề may ở thị trấn, sáng đi học, chiều về chùa làm việc.

    Ba tháng sau, tôi đã may được những bộ quần áo đẹp, bán cho khách du lịch ghé chùa. Dần dần, tôi mở một gian hàng nhỏ ở cổng chùa, thu nhập ổn định.

    Minh vẫn lén lên tìm tôi vài lần. Anh khóc, xin tôi về nhà, nhưng tôi chỉ lắc đầu:
    – Em không về, chừng nào mẹ anh chưa hiểu ra.

    Anh cúi đầu, bất lực.

    Một chiều mưa, bà Tám xuất hiện trước cổng chùa. Bà gầy đi nhiều, tóc bạc hơn trước. Thấy tôi, bà sụp xuống, nước mắt lưng tròng:
    – Mẹ… xin lỗi con… Mẹ sai rồi…

    Tôi lặng người. Bà kể, sau khi tôi rời đi, Minh bỏ nhà ra ở trọ, từ chối liên lạc. Cửa hàng ế ẩm, bà mới thấm thía giá trị những ngày tôi ở bên quán xuyến mọi việc.

    – Con về đi… Mẹ hứa sẽ không bao giờ đối xử với con như trước nữa.

    Tôi im lặng thật lâu, rồi nhẹ nhàng:
    – Mẹ à, con không giận nữa. Nhưng con đã có cuộc sống của mình ở đây. Con về, mọi thứ sẽ lại như cũ thôi.

    Bà bật khóc, nắm chặt tay tôi:
    – Chỉ cần con tha thứ, mẹ đã thấy nhẹ lòng…

    Tôi khẽ gật đầu. Tha thứ, nhưng không quay lại. Tôi chọn ở lại chùa, tiếp tục công việc may vá, mở lớp dạy nghề cho mấy cô gái trẻ trong vùng.

    Câu chuyện của tôi khiến nhiều người bất ngờ. Từ một cô con dâu bị cắt trụi tóc, đuổi ra khỏi nhà, tôi đã tự đứng lên, tạo dựng cuộc sống mới.

    Tôi hiểu, đôi khi sự rời đi chính là bài học sâu sắc nhất cho những người từng làm tổn thương mình. Và tha thứ không phải là quên hết, mà là buông bỏ để lòng mình thanh thản.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Anh ngư dân vớt được một “con nhím biển” nặng 300kg, bán ngay cho vị khách lạ với giá 800 triệu nhưng thứ đó không phải nhím biển mà là…

    Anh ngư dân vớt được một “con nhím biển” nặng 300kg, bán ngay cho vị khách lạ với giá 800 triệu nhưng thứ đó không phải nhím biển mà là…

    *Tất cả thông tin, tình tiết chỉ là hư cấu, mang tính chất giải trí, không có thật

    1. VẬT THỂ LẠ TRÊN BIỂN

    Biển Phú Vang hôm đó âm u, mặt nước xám xịt như sắp nổi bão. Tôi – Hào, 32 tuổi – theo ghe của chú Sáu ra khơi sớm như mọi ngày. Đang rê lưới, chú Sáu đột ngột la lớn:

    — Hào! Coi coi cái chi đen sì dưới nước kìa!

    Một mảng đen to tướng, tròn như quả đồi nhỏ, lấp ló dưới mặt biển. Mỗi lần sóng uốn, nó lại trồi lên thêm chút, lởm chởm như có gai.

    Tôi rùng mình.

    — Con… con gì vậy chú?

    — Nhím biển… hay thứ chi trời đánh? Chưa thấy bao giờ!

    Kéo lại gần, chúng tôi thấy nó có hình cầu, khoảng hơn hai mét đường kính, phủ đầy gai cứng màu nâu đen, mật độ dày đặc đến mức đụng nhẹ cũng nghe “lộp cộp”.

    Biển tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng chim lượn xa xa.

    Chú Sáu hít mạnh:

    — Vớt lên! Biết đâu là hàng quý!

    Nghe chú nói, tôi càng run hơn, nhưng cái máu ham lạ của dân biển không cho phép quay đầu.

    Chúng tôi huy động ba người, móc dây, lắp tời… Mất gần một giờ, vật thể nặng trịch mới lăn được lên ghe. Gỗ kêu răng rắc như dưới chân có quái vật thật sự.

    Tôi cúi kiểm tra. Nó không hề có mắt, không miệng, không chân. Chỉ có những “gai” dài từ 20–40cm cắm chi chít.

    Chú Sáu phấn khích:

    — Coi bộ trúng mánh lớn rồi nghen!

    Tôi nuốt nước bọt, không nói được tiếng nào.

    Về đến bờ, cả bãi biển vỡ tung. Dân làng ùa tới bu xem “con nhím biển khổng lồ”, người quay live, người chụp hình, người hô:

    — Chắc của nước ngoài trôi vô!
    — Hay là sinh vật biển sâu?
    — Coi bộ bán được tấn tiền!

    Chú Sáu mặt sáng rỡ, còn tôi vẫn thấy bất an trong người.


    2. ÔNG CHỦ ĐẾN MUA – GIÁ NGANG NHÀ

    Chừng một tiếng sau, một chiếc xe bán tải màu đen phóng đến, thắng két trước bãi.

    Từ trên xe bước xuống là ông Tân, chủ vựa hải sản lớn nhất vùng. Đi đâu cũng áo sơmi trắng, quần tây đen bóng loáng, đầu tóc chải ngược như vừa bước ra khỏi tiệm.

    Không ai ngờ ông lại xuất hiện nhanh đến thế.

    Ông chỉ liếc một cái rồi hỏi:

    — Bao nhiêu ký?

    Chú Sáu lúng túng:

    — Chắc… 300kg, hoặc hơn.

    Ông Tân gật đầu:

    — Tôi mua. 800 triệu.

    Tất cả im phăng phắc.

    Tôi há hốc miệng. Bà con xung quanh nhao nhao:

    — Trời đất!
    — Con quái gì mà tới 800 triệu?
    — Chắc ông Tân phát điên?

    Chú Sáu cười không khép được miệng:

    — Ớ… ờ… bán!

    Ông Tân không trả giá. Lấy sẵn cọc tiền từ trong vali đưa ra.

    Chính khoảnh khắc ấy, tóc gáy tôi dựng đứng.

    Không ai mua một thứ chưa biết là gì với giá 800 triệu.
    Trừ khi họ biết chính xác nó là thứ khác.

    Khi mấy người của ông Tân quay lưng khiêng “nhím biển” lên xe, tôi thấy ông thì thầm với họ:

    — Cẩn thận. Đừng để va đập.

    Câu đó khiến tôi đổ mồ hôi sống lưng.

    Nhím biển gì mà sợ va đập?


    3. TIN ĐỒN LAN NHANH – SỰ SỢ HÃI CÀNG LỚN

    Chỉ sau một ngày, báo mạng địa phương đăng:
    “Ngư dân tỉnh X vớt được nhím biển khổng lồ nặng 300kg.”

    Người xem ào ào bình luận, nói đó là:

    Quái vật biến dị.

    Di sản thiên nhiên.

    Dấu hiệu của biển bị ô nhiễm.

    Hay thậm chí là… “ông lạ trôi vào bờ”.

    Tôi biết có gì đó không ổn.

    Nhím biển thật không bao giờ to hơn quả bóng rổ.
    Chứ không thể lớn bằng xe tải.

    Buổi tối, tôi lục tìm hình ảnh “nhím biển khổng lồ” trên mạng. Không có thứ gì giống. Nhưng tôi lại tìm được một thứ: thuỷ lôi cũ – mìn biển dạng cầu, có những “chốt nổ” trông như gai.

    Một cảm giác rùng mình bò lên sống lưng.

    Tôi giật mình bật dậy:

    — Không lẽ…

    Đúng lúc đó, điện thoại reo.

    Là số lạ.

    — Anh là Hào? — giọng đàn ông trầm. — Anh nói chuyện đó ra ngoài chưa?

    Tôi lạnh toát:

    — Anh là ai?

    — Đừng hỏi. Chuyện này có liên quan đến an ninh biển. Nếu anh biết điều, giữ im lặng. Không thì… anh không biết chuyện gì sẽ đến đâu.

    Tôi đứng chết trân.

    Ai đó đang theo dõi tôi.


    4. TÌM SỰ THẬT – VÀ GÓC TỐI CỦA VỤ 800 TRIỆU

    Tôi quyết định tìm chú Sáu.

    — Chú à, con nghĩ cái thứ tụi mình vớt được… không phải nhím biển. Nó có thể là mìn biển cũ. Hoặc thứ nguy hiểm hơn.

    Chú Sáu bật cười:

    — Mày coi phim nhiều quá đó Hào. Cái ông Tân mua rồi. Ông giàu sụ, thiếu gì tiền mà sợ.

    — Nhưng nếu nó nổ thì sao? Nếu…

    — Thôi! Tiền vô túi rồi. Bà con đang ganh tỵ muốn chết. Đừng làm chú mất vui.

    Tôi im bặt. Từ nhỏ đến lớn, chú Sáu luôn coi tiền như mạng.

    Nhưng tôi thì không yên được.

    Hôm sau, tôi theo dõi xe của ông Tân. Xe chạy qua thị trấn, qua cửa biển, vòng vào khu nhà kho phía cuối bãi—một nơi vắng tanh, không camera, không dân.

    Tôi nấp sau đống lưới, cố quan sát.

    Hai người của ông Tân khiêng vật thể vào trong. Ông ta đóng cửa lại, khoá chặt, bấm mã số.

    Một tiếng gõ nhẹ vang lên:

    — Làm cái quái gì ở đây?

    Tôi quay lại. Một người đàn ông lạ mặc áo thợ máy đứng sau lưng, mắt cảnh giác. Trên vai hắn xăm logo một công ty vận tải biển quốc tế.

    Tôi lắp bắp:

    — Tôi… tôi đi lạc.

    Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi gằn:

    — Bien lai nay nguy hiểm. Không phải nơi anh muốn thì tới đâu.

    Tôi cúi đầu bước đi, tim thình thịch.


    5. ĐÊM ẦM ẦM TIẾNG SÉT – VÀ SỰ BỪNG TỈNH

    Đêm đó gió giật mạnh, trời sấm chớp liên hồi. Tôi không ngủ nổi. Hình ảnh vật thể tròn đen nặng 300kg cứ ám ảnh trong đầu.

    Khoảng 1 giờ sáng, tôi nghe tiếng còi hụ vang từ phía nhà kho ông Tân.

    Tôi bật dậy phóng xe ra.

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng:

    Xe công an biển, biên phòng, cảnh sát cơ động bao vây cả khu nhà kho. Đèn pin loé sáng, tiếng người la hét:

    — Phong tỏa khu vực!
    — Không cho ai tiến gần!
    — Nghi có chất nổ!

    Tôi choáng váng. Lẽ nào… tôi đã đoán đúng?

    Đột nhiên có tiếng nổ nhỏ bụp từ trong nhà kho. Mọi người lập tức chĩa súng.

    Rồi cửa mở. Một nhóm kỹ thuật đặc nhiệm trong đồ bảo hộ bước ra, đẩy theo vật thể đen khổng lồ.

    Họ hô:

    — An toàn rồi! Không phải thủy lôi!
    — Là thiết bị trinh sát biển đời cũ! Có thể từ tàu nước ngoài trôi dạt!

    Tôi thở hắt ra.

    Vậy ra… nó là thiết bị quân sự trôi tự do, không còn hoạt động, nên mới nổi lên.

    Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn:

    Tại sao ông Tân lại trả 800 triệu để mua nó?


    6. SỰ THẬT CUỐI CÙNG – TWIST LẬT NGƯỢC TẤT CẢ

    Sáng hôm sau, báo đưa tin:
    “Bắt giữ ông Tân – chủ vựa hải sản – liên quan nghi án buôn bán trái phép thiết bị quân sự nước ngoài.”

    Tôi choáng váng.

    Công an mời tôi lên lấy lời khai. Một cán bộ trẻ nói:

    — Cậu Hào, nếu cậu không theo dõi ông Tân, không báo cáo, chắc chúng tôi không kịp khoanh vùng đâu.

    Tôi ngơ ngác:

    — Tôi… tôi đâu có báo cáo gì.

    — Hả? — anh ta nhíu mày. — Không phải cậu gọi cho chúng tôi à?

    Tôi lắc đầu.

    Cán bộ nhìn nhau, gương mặt dần thay đổi.

    Họ mở điện thoại, bật đoạn ghi âm:

    Giọng người đàn ông:

    “Tôi là… Hào, ngư dân. Vật thể đó nguy hiểm lắm. Nó không phải sinh vật. Ông Tân đang giấu nó. Các anh nên đến kiểm tra.”

    Tôi chết lặng.

    — Đó… không phải giọng tôi.

    Cán bộ nhìn tôi kỹ:

    — Chúng tôi cũng nghi rồi. Giọng này già hơn cậu. Có lẽ ai đó muốn che giấu danh tính và dùng tên cậu để gọi báo.

    — Nhưng… ai? — tôi hỏi. — Và tại sao?

    Anh cán bộ thở dài:

    — Cậu biết ông Tân làm gì không? Ông ta chuyên săn các thiết bị như vậy để bán cho tổ chức nước ngoài. Lần này, người của tổ chức đó muốn báo cho cơ quan chức năng để che mắt. Khi một vụ bị lộ, họ sẽ dễ mở đường cho món hàng tiếp theo vào hơn. Gọi là “đánh lạc hướng”.

    Tôi chết trân.

    — Tức là… vụ nhím biển 300kg… chỉ là một màn diễn?

    — Đúng. Họ dùng dân làng, dùng sự hiếu kỳ, rồi dùng cậu như tấm bình phong. Tất cả được sắp đặt để khiến mọi người tin rằng đây là vụ tình cờ. Nhưng thực chất… là giao dịch thất bại nên phía kia muốn thủ tiêu chứng cứ.”

    Tôi ngồi xuống, mặt nóng bừng.

    Hoá ra 800 triệu không phải ông Tân trả cho sinh vật lạ.

    Mà là tiền để thu lại thiết bị bị thất lạc, tránh rơi vào tay lực lượng an ninh.
    Một phi vụ ngầm.
    Một cuộc chơi mà dân biển như chúng tôi không bao giờ hiểu nổi.

    Người gọi đe dọa tôi hôm trước—chắc là một trong bọn họ.
    Người báo công an—cũng là một trong bọn họ.
    Tất cả đều để che giấu vết tích giao dịch.

    Tôi chỉ là một quân cờ.


    7. KẾT

    Hai tuần sau, biển trở lại yên bình.

    Nhưng tôi thì không bao giờ nhìn những thứ trôi nổi trên nước bằng ánh mắt cũ nữa.

    Chú Sáu cầm tiền 800 triệu cũng tái mặt khi biết nếu thứ đó là chất nổ, có thể cả ghe chúng tôi đã tan xác.

    Còn tôi hiểu một điều:

    Biển không chỉ có cá tôm.
    Biển cũng có những bí mật mà nếu mò vào, có thể không bao giờ bước ra được.

    Nhím biển 300kg?
    Không.

    Đó chỉ là cái gai nhỏ của một thế giới ngầm khổng lồ bên dưới mặt nước.

  • Anh phụ hồ yêu cô gái qu;á;n h;;á;t, tuần nào cũng ghé thăm. Anh gom đủ 200 triệu chuộc cô về làm vợ, ai ngờ đến đúng ngày cưới thì xảy ra chuyện…

    Anh phụ hồ yêu cô gái qu;á;n h;;á;t, tuần nào cũng ghé thăm. Anh gom đủ 200 triệu chuộc cô về làm vợ, ai ngờ đến đúng ngày cưới thì xảy ra chuyện…

    Quán karaoke nằm nép mình bên con đường quốc lộ, nơi những người đàn ông lao động nghèo thường tụ tập sau giờ tan ca để giải sầu. Hôm đó, anh Tùng – thợ phụ hồ hơn 30 tuổi, chưa vợ – lần đầu bị mấy ông bạn rủ vào “tay vịn”. Anh ngượng ngùng, lóng ngóng như gà mắc tóc khi cô gái tên Nhung bước vào phòng, giọng trong veo cất lên một bài hát cũ.

    Không giống những cô gái anh từng gặp, Nhung có đôi mắt buồn. Khi những người đàn ông khác cụng ly, đùa cợt, Tùng chỉ lặng lẽ nhìn cô. Tối đó, anh chẳng say rượu… mà say ánh mắt ấy.

    Từ hôm ấy, cứ cuối tuần, anh lại tìm cớ ghé quán, ngồi đúng phòng đó, chỉ để được gặp Nhung. Họ nói chuyện nhiều hơn. Anh kể mình là phụ hồ, đang ráng dành dụm mua căn phòng trọ để sau này có mái ấm. Còn cô chỉ cười nhẹ, chẳng nói nhiều về bản thân — chỉ nói một câu mà anh nhớ mãi: “Em cũng ước có một mái nhà bình yên.”

    Một ngày, khi anh ngập ngừng nói:
    – Nếu em muốn… anh có thể chuộc em về, cưới em làm vợ thật sự.
    Nhung nhìn anh rất lâu, nước mắt rưng rưng:
    – Có người từng nói với em câu này… nhưng anh là người đầu tiên khiến em tin được.

    Từ hôm đó, Tùng làm quần quật, gần như không nghỉ. Anh gom từng đồng công nhật, bớt ăn sáng, bớt hút thuốc. Sau 8 tháng, anh có đúng 200 triệu – số tiền mà Nhung bảo đủ để “chuộc hợp đồng” với quán. Anh ôm xấp tiền, lòng lâng lâng hạnh phúc như người sắp mở ra cánh cửa mới của cuộc đời.

    Ngày anh đến đón Nhung rời quán, cô cười thật tươi. Anh nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian.

    Đám cưới được lên lịch vào cuối tuần sau. Tùng thuê nhà, mượn bàn ghế, mua váy cưới… Mọi người trong xóm trọ đều biết, ai cũng chúc mừng. Anh Tùng – thằng phụ hồ quanh năm dãi nắng – cuối cùng cũng có cô vợ trẻ xinh đẹp.

    Thế nhưng sáng hôm đám cưới, điện thoại anh đổ chuông liên tục, nhưng đầu dây bên kia im lặng. Anh chạy khắp nơi, gọi cho Nhung, gọi cả cho người trong quán karaoke… Không ai biết cô ở đâu. Cả chiếc vali nhỏ mà cô mang theo hôm rời quán cũng biến mất.

    Giữa tiếng nhạc cưới vang lên, chú rể mặc vest cũ ngồi bệt ngoài sân, mặt trắng bệch. Mọi người xì xào. Anh chỉ lặp đi lặp lại một câu:
    – Cô ấy nói… muốn có mái nhà bình yên mà…

    200 triệu dành dụm cả một đời. Một đám cưới không có cô dâu. Một giấc mơ tình yêu tan như bọt nước.

    Tối hôm đó, Tùng ngồi một mình bên căn phòng trọ, nhìn chiếc váy cưới trắng treo trên tường. Anh cười như một kẻ say. Không phải say rượu… mà say vì lần đầu trong đời, anh tin vào một lời hứa.

    Mấy tháng sau, người ta không còn thấy anh Tùng cười nữa. Căn phòng trọ ngày xưa chật kín tiếng cười chuẩn bị đám cưới giờ chỉ còn lặng ngắt. Anh vẫn đi làm đều, vẫn vác bao xi măng, gánh gạch như trước, nhưng ánh mắt đã trầm lại, già đi mấy tuổi.

    Đám bạn rủ đi hát karaoke, anh lắc đầu. Từ sau hôm đó, anh chưa một lần bước chân vào chỗ cũ nữa.

    Một chiều mưa, khi anh vừa tan ca về, có một cô gái ngồi nép bên hiên trọ. Mái tóc rối bù, áo khoác sờn bạc — là Nhung. Cô gầy rộc đi, ánh mắt chẳng còn lấp lánh như ngày xưa. Vừa thấy anh, cô bật khóc.

    – Em xin lỗi… – cô nghẹn ngào – Người ta đưa em đi tỉnh khác… em không thoát được. Em tưởng em có thể đổi đời, nhưng rốt cuộc chỉ là một món hàng.

    Tùng đứng im, mưa nặng hạt quất vào mặt lạnh buốt. Anh từng tưởng tượng rất nhiều cảnh gặp lại, nhưng không phải thế này.

    – 200 triệu đó… – anh nói khẽ – là cả đời dành dụm của anh. Anh không trách… nhưng anh không còn đủ lòng tin nữa.

    Nhung cúi gằm mặt, đôi vai run lên. Cô không xin anh tha thứ, chỉ nhẹ nhàng đặt một chiếc phong bì xuống đất, trong đó là số tiền còn lại mà cô đã lén giữ lại khi trốn thoát.

    – Em không còn gì… chỉ còn một chút này để trả anh. Anh đừng nhớ đến em nữa.

    Cô bỏ đi, bóng dáng nhỏ thó khuất dần trong màn mưa.

    Tùng đứng nhìn chiếc phong bì nằm lặng trên nền xi măng ướt. Anh không nhặt lên. Bởi anh hiểu, có những vết thương không phải vì tiền mà là vì niềm tin bị đánh cắp.

    Hôm sau, anh xin theo đội công trình lên tỉnh xa làm việc. Anh bảo với mấy người bạn:
    – Ở đây, anh không còn gì để chờ nữa.

    Và thế là, người đàn ông phụ hồ năm nào gom góp từng đồng để cưới vợ… giờ học cách bắt đầu lại, một mình.

  • Cô giáo ra đề “Từ nào bỏ dấu sắc vẫn giữ nguyên nghĩa”, đáp án của bé tiểu học nhận điểm 10 tuyệt đối

    Cô giáo ra đề “Từ nào bỏ dấu sắc vẫn giữ nguyên nghĩa”, đáp án của bé tiểu học nhận điểm 10 tuyệt đối

    Ngôn ngữ Tiếng Việt là một kho tàng vĩ đại, đa dạng mà ở đó, trẻ sẽ học được vô vàn những kiến thức bổ ích trên hành trình theo đuổi con chữ và chạm đến ước mơ sau này. Học tốt ngôn ngữ là một lợi thế rất lớn đối với trẻ, đó là lý do mà các bậc phụ huynh và trường học đều đề cao giáo dục môn Tiếng Việt cho học sinh.

    Có rất nhiều dạng bài tập, kiến thức để trau dồi trình độ ngôn ngữ cho trẻ, ví dụ như một bài kiểm tra Tiếng Việt được cô giáo giao cho học sinh tiểu học từng viral trên các nền tảng mạng xã hội, và thu hút sự quan tâm của nhiều người ngay sau khi nó được chia sẻ.

    Cụ thể, bé lớp 3 đã nhận được đề bài kiểm tra từ giáo viên với đề bài: “Từ nào trong tiếng Việt bỏ dấu sắc mà vẫn giữ nguyên nghĩa?”

    . Một câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng thực tế lại đòi hỏi học sinh phải tư duy, phân tích và có một lượng từ vựng phong phú thì mới có thể đưa ra được đáp án chính xác nhất.

    Ở phần bài làm của mình, bé tiểu học đã đưa ra câu trả lời như sau: “Chữ tứ bỏ dấu sắc thì thành chữ tư, vẫn là số 4”

    . Nhận được đáp án từ học sinh, cô giáo ngay lập tức cho nhóc tỳ điểm 10 tròn trĩnh, không những thế cô còn để lại lời phê khiến học sinh hãnh diện:

    “Em thông minh hơn cô tưởng tượng!”. 

    Dù không biết thực hư ra sao, nhưng dân tình sau khi thấy bài kiểm tra Tiếng Việt này cũng phải dành những lời “có cánh” cho bé tiểu học. Một số người lớn còn thừa nhận, họ đã mất rất nhiều thời gian để tìm ra đáp án, thậm chí có người còn lắc đầu chịu thua huống hồ gì là trẻ nhỏ. Điều này càng chứng minh, bé tiểu học có tư duy nhanh nhạy, nhờ vậy mà nhóc tỳ mới đưa ra được câu trả lời thuyết phục như thế.

    Trong quá trình học ngôn ngữ, những câu đố mẹo như trên quả thực cần được tích cực phát huy, bởi lẽ, với những bài tập này, trẻ sẽ được kích thích tư duy, khả năng sáng tạo, từ đó khiến bé nhanh nhạy và thông minh hơn. Để học tốt và đạt được điểm số cao ở những dạng bài thế này, đòi hỏi trẻ phải có một lượng từ vựng phong phú và điều đó sẽ được tích luỹ trên hành trình học vấn của trẻ.

    Bên cạnh đó, để trẻ nâng cao vốn từ vựng tiếng Việt, có một số biện pháp sau đây mà cha mẹ có thể áp dụng:

    1. Đọc sách cùng trẻ

    Đọc sách là một trong những cách hiệu quả nhất để giúp trẻ nâng cao vốn từ vựng. Cha mẹ có thể chọn những cuốn sách phù hợp với độ tuổi và sở thích của trẻ, từ truyện cổ tích, sách tranh cho đến sách giáo khoa. Trong quá trình đọc, cha mẹ nên dừng lại để giải thích những từ mới, khuyến khích trẻ đặt câu hỏi và thảo luận về nội dung. Việc này không chỉ giúp trẻ tiếp thu từ mới mà còn phát triển khả năng phân tích và tư duy phản biện.

    2. Sử dụng Flashcards

    Flashcards (thẻ từ) là công cụ học tập thú vị và hiệu quả. Cha mẹ có thể tạo ra các thẻ từ với hình ảnh minh họa và từ vựng liên quan. Việc chơi các trò chơi với flashcards, như tìm từ hoặc ghép từ với hình ảnh, sẽ giúp trẻ ghi nhớ từ vựng một cách tự nhiên và vui vẻ. Điều này cũng khuyến khích trẻ tham gia tích cực vào quá trình học tập.

    3. Khuyến khích trẻ viết nhật ký

    Viết nhật ký là một cách tuyệt vời để trẻ thực hành ngôn ngữ. Cha mẹ có thể khuyến khích trẻ viết về những trải nghiệm hàng ngày, cảm xúc và suy nghĩ của mình. Việc này không chỉ giúp trẻ củng cố từ vựng mà còn phát triển khả năng viết lách và trình bày ý tưởng. Để tăng cường hiệu quả, cha mẹ có thể cùng trẻ đọc lại nhật ký và hướng dẫn cách sử dụng từ vựng phong phú hơn.

    Ảnh minh hoạ

    4. Chơi các trò chơi ngôn ngữ

    Các trò chơi ngôn ngữ như đố từ, trò chơi ghép từ, hoặc những trò chơi tương tác khác có thể giúp trẻ học từ vựng một cách thú vị. Cha mẹ có thể tổ chức các cuộc thi nhỏ trong gia đình, nơi trẻ có cơ hội sử dụng từ mới và nhận phản hồi ngay lập tức. Những hoạt động này không chỉ tạo ra không khí vui vẻ mà còn khuyến khích trẻ tích cực tham gia vào việc học.

    5. Khuyến khích giao tiếp với người khác

    Việc giao tiếp thường xuyên với người lớn và bạn bè giúp trẻ thực hành và mở rộng vốn từ vựng. Cha mẹ có thể tạo điều kiện cho trẻ tham gia vào các hoạt động nhóm, câu lạc bộ hoặc các lớp học ngoại khóa. Khi trẻ được khuyến khích nói chuyện và diễn đạt ý kiến của mình, chúng sẽ có cơ hội sử dụng từ mới và cải thiện khả năng ngôn ngữ.

    6. Sử dụng công nghệ hỗ trợ học tập

    Trong thời đại công nghệ, cha mẹ có thể tận dụng các ứng dụng và trang web học tập để giúp trẻ mở rộng từ vựng. Nhiều ứng dụng cung cấp trò chơi và bài học ngôn ngữ hấp dẫn, giúp trẻ học từ mới một cách hiệu quả. Điều này không chỉ tạo động lực cho trẻ mà còn giúp chúng tiếp cận với phương pháp học hiện đại.

    Xem thêm: Con tính 10-3-2=5, cô giáo gạch sai cả bài toán, mẹ bức xúc đã đời rồi ngượng ngùng nhận sai

    Đã qua rồi cái thời cộng, trừ, nhân, chia chỉ đơn giản là công thức khuôn mẫu, áp dụng rồi cho tính ra kết quả. Học sinh bây giờ ngoài kiến thức căn bản của các môn học, còn phải biết vận dụng phân tích đối với những bài tập nâng cao để rèn luyện khả năng giải quyết một bài toán khó, đòi hỏi tư duy.

    Một số bài tập toán tư duy được thiết kế để giúp các em dần hoàn thiện những kỹ năng tính toán này. Tuy nhiên, vì có những bài tập khá lạ lẫm với cha mẹ học sinh nên đôi khi vì bất đồng mà xảy ra những tình huống làm mất đi mối tương giao tốt đẹp giữa phụ huynh, học sinh và giáo viên.

    Có một câu chuyện diễn ra tại lớp học toán cấp tiểu học ở Trung Quốc. Người kể câu chuyện này cũng là một trong những nhân vật chính.

    Hôm ấy, con trai của chị về nhà đưa ra bài tập toán bị cô giáo gạch sai. Đề bài như sau: “Có 10kg muối,