Tác giả: admin

  • Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly h:ô:n 5 năm

    Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly h:ô:n 5 năm

    Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày ly hôn. Thời gian trôi nhanh đến không ngờ.

    Khi tôi và anh kết hôn, chúng tôi từng tin rằng chỉ cần yêu nhau là đủ. Nhưng cuộc sống hôn nhân đâu đơn giản như vậy.

    Những tháng ngày đầu tiên trôi qua trong êm ấm, nhưng càng về sau, sự khác biệt trong suy nghĩ, cách sống, cách dạy con, thậm chí cả cách lặng im… đã tạo nên những khoảng cách không thể lấp đầy. Chúng tôi từng cố gắng, từng níu giữ, từng thỏa hiệp… nhưng rồi, tất cả chỉ dừng lại ở chữ “từng”.

    Sau 7 năm chung sống, chúng tôi chính thức ly hôn. Không cãi vã, không nước mắt, chỉ là hai con người đã quá mệt mỏi với việc cố gắng hiểu nhau, cuối cùng chọn cách buông tay để nhẹ lòng.

    Tôi nhận quyền nuôi con. Anh cũng đồng ý.

    Mọi người nói tôi may mắn vì có được con. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, đó là cả một hành trình của nước mắt, của những đêm trằn trọc với câu hỏi: “Làm mẹ đơn thân, tôi có làm được không?”

    Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly hôn 5 năm, ông nói 7 từ khiến tôi sững sờ - 1

    Tôi và chồng cũ đã ly hôn sau 7 năm bên nhau. (Ảnh minh họa)

    Điều an ủi tôi nhiều nhất chính là bố mẹ chồng cũ. Họ không quay lưng với tôi, không trách móc tôi, không bênh vực con trai họ.

    Họ vẫn thương tôi như con gái trong nhà. Họ vẫn âm thầm liên lạc, hỏi han, thỉnh thoảng dúi cho tôi vài trăm nghìn, nói là mua quà cho cháu, mua sữa, mua sách,… Nhưng tôi biết, đó là tình thương họ dành cho tôi, dành cho đứa cháu gái nhỏ không còn một gia đình trọn vẹn.

    Có lần, bố mẹ chồng cũ còn cố gắng hàn gắn tôi và chồng cũ. Nhưng khi chồng cũ có người mới, họ đành ngậm ngùi buông tay.

    Tôi không trách họ. Tôi hiểu, họ chỉ muốn cháu gái của họ có đủ bố mẹ, có một tổ ấm hoàn chỉnh. Nhưng không phải mảnh vỡ nào cũng có thể ghép lại, nhất là khi người trong cuộc đã bước sang một chặng đường khác.

    Tôi chọn ở vậy nuôi con. Năm này qua năm khác, tình yêu không còn là điều tôi nghĩ đến. Một phần vì mệt mỏi, một phần vì bận rộn, nhưng sâu thẳm trong tôi, có lẽ tôi đã không còn đủ niềm tin. Nhìn con gái lớn lên từng ngày, tôi thấy mình có động lực sống, có niềm vui và điều đó, với tôi là đủ.

    Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày ly hôn. Thời gian trôi nhanh đến không ngờ. Tôi và chồng cũ hầu như không liên lạc, chỉ khi có việc liên quan đến con thì mới nhắn vài câu.

    Anh giờ đã có gia đình mới, có thêm con nhỏ. Tôi không chúc mừng, nhưng cũng không ghen tị, chỉ đơn giản là… chẳng còn gì để bận lòng.

    Tuần trước, tôi đang làm thì nhận được điện thoại của bố chồng cũ. Ông hỏi tôi có rảnh không, hãy sắp xếp thời gian đưa con gái về nhà nội vì ông có chuyện gấp cần nói. Tôi lo, sợ ông bà có chuyện gì không ổn nên lập tức thu xếp công việc để đưa con về.

    Hôm đó có cả chồng cũ và vợ mới của anh. Khi cả nhà đã có mặt đông đủ, bố chồng cũ nhìn tôi và cháu nội rồi nói:

    – Bố mẹ muốn chia đất cho con.

    7 từ ấy khiến tôi sững sờ. Chưa kịp để tôi phản ứng lại, ông chậm rãi nói tiếp:

    – Bố mẹ có một mảnh đất nhỏ. Bố muốn chia cho mẹ con con. Bố biết con vất vả, thiệt thòi nhiều. Bố mẹ chỉ muốn bù đắp một chút cho con và cháu gái.

    Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly hôn 5 năm, ông nói 7 từ khiến tôi sững sờ - 2

    Bố chồng cũ nói muốn chia đất cho tôi. (Ảnh minh họa)

    Không ngờ sau từng ấy năm, họ vẫn xem tôi là người trong gia đình. Vẫn nghĩ cho cháu nội của họ, vẫn đau đáu với những thiệt thòi của tôi.

    Nhưng chuyện đâu dừng ở đó.

    Khi biết ý định của bố mẹ, chồng cũ và vợ mới của anh phản đối dữ dội. Anh nói tôi không còn là con dâu trong nhà, không có quyền nhận tài sản. Vợ anh thì thẳng thắn cho rằng tôi “đã đi rồi thì đừng quay lại lấy gì nữa”.

    Tôi im lặng. Không phải vì không biết đau. Mà vì trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng… tôi thực sự đã bước ra khỏi cuộc đời anh. Chỉ có bố mẹ anh là những người chưa từng “ly hôn” với tôi.

    Tôi không biết cuối cùng ông bà có giữ quyết định chia đất hay không. Tôi cũng chưa trả lời sẽ nhận hay từ chối. Bởi hơn tất cả, điều khiến tôi nghẹn ngào không phải là giá trị của một mảnh đất, mà là sự trân trọng, yêu thương mà bố mẹ chồng cũ đã dành cho tôi.

    Cuộc sống đôi khi chẳng công bằng, nhưng vẫn luôn có chỗ cho sự tử tế. Và trong một thế giới đầy đổ vỡ, tôi may mắn vì vẫn có một mối quan hệ đẹp đẽ còn nguyên vẹn, đó là tình nghĩa giữa tôi và bố mẹ chồng cũ.

    Có thể tôi đã không còn chồng, nhưng tôi vẫn còn một gia đình phía sau. Và có lẽ, thế là đủ để tôi thấy mình không cô đơn.

  • 2 con vội vã đưa mẹ 60t vào viện, bà ôm bụng to như có bầu và sự thật phía sau

    2 con vội vã đưa mẹ 60t vào viện, bà ôm bụng to như có bầu và sự thật phía sau

    Trời tháng Mười, gió hun hút thổi qua con ngõ nhỏ.
    Chiếc taxi dừng gấp trước cổng bệnh viện. Bà Hòa, 60 tuổi, ôm bụng, đau quặn đến không thở nổi.

    Hai người con, Mai và Long, vội dìu mẹ vào phòng cấp cứu.
    – Mẹ ơi, ráng chút, sắp tới rồi!
    – Đau… đau lắm… như có gì đang đạp trong bụng…

    Suốt mấy tháng nay, bụng bà cứ to dần, bà nói do “rối loạn tiêu hoá”, “tích nước”, không chịu đi khám.

    Bác sĩ trực siêu âm, rồi cau mày:
    – Không phải thai đâu. Là một khối u xơ tử cung khá lớn, có dấu hiệu xoắn cuống, gây đau dữ dội.
    Ông dừng lại vài giây, rồi nói tiếp, giọng đầy thận trọng:
    – Nhưng có điều này hơi lạ. Trên thành tử cung có sẹo mổ sinh cũ – vết khâu ngang bụng dưới.

    Mai sững người:
    – Sẹo mổ sinh? Mẹ tôi sinh thường cả hai lần…

    Bác sĩ nhìn họ, rồi mở hồ sơ:
    – Theo lưu trữ bệnh viện, bà Hòa từng mổ sinh ở đây năm 1994. Hồ sơ còn có chữ ký và vân tay xác nhận.

    Không khí trong phòng lạnh ngắt.
    Long run giọng:
    – Năm đó… là sau khi ba mất… Mẹ có… giấu tụi con chuyện gì sao?


    Chiều, ca phẫu thuật cắt u xơ thành công. Bà Hòa tỉnh dậy, mắt đục mờ, nhìn hai con ngồi bên:
    – Các con… cũng biết rồi à?

    Bà im lặng thật lâu, rồi nói khẽ:
    – Năm đó, mẹ lỡ có thai với người ta… lúc ba con mới mất được mấy tháng. Mẹ xấu hổ, trốn lên đây sinh, giấu họ hàng. Đứa bé vừa chào đời, mẹ đành gửi cho người khác nuôi.
    – Mẹ sợ… các con sẽ hận mẹ.

    Mai ôm mặt khóc nức nở. Long chỉ biết siết chặt tay mẹ.


    Một lát sau, bác sĩ quay lại:
    – Có chuyện này lạ lắm… Hôm nay có một thanh niên tên Nguyễn Văn Khánh hiến máu cấp cứu cho bệnh nhân này. Khi thấy tên “Hòa” trùng với hồ sơ cũ, anh ấy hỏi liệu có phải là người từng sinh anh ta không.

    Không ai kịp phản ứng. Cửa mở. Một người đàn ông trẻ bước vào, trong tay cầm túi máu đã cạn.
    Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt già nua trên giường bệnh.

    Không ai nói lời nào.
    Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả ba đều hiểu — có những sợi dây máu mủ dù đứt bao lâu, cũng tìm đường quay về.

  • 35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă:n m:ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

    35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă:n m:ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

    Thảo năm nay ba mươi lăm tuổi. Cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ven sông, làm nghề đan lát thủ công. Người làng ai cũng thương, vì Thảo hiền lành, đảm đang, nhưng vẫn lẻ bóng. Không phải vì cô xấu, mà vì ngày trước lo nuôi mẹ bệnh, nuôi em ăn học, nên tuổi xuân cứ lặng lẽ trôi qua. Giờ mẹ đã mất, em gái lập gia đình ở xa, Thảo vẫn sống một mình, sớm tối với giàn hoa giấy trước hiên.

    Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào. Thảo đang ngồi đan giỏ tre trong lán nhỏ dựng tạm bên đường để bán hàng thì thấy một ông cụ ăn mặc rách rưới, lưng còng, tay chống gậy run run, dầm mưa bước đi. Người qua đường ai cũng vội vã, không ai dừng lại. Nhìn dáng ông run lập cập, Thảo buông giỏ tre xuống, chạy ra gọi:

    – Ông ơi, mưa to lắm, vào đây trú tạm với con đã.

    Ông cụ ngẩng lên. Khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác, đôi mắt lờ mờ nhìn Thảo, giọng khàn đặc:

    – Con… con gọi ta sao?

    – Vâng, vào đây đi ông, ướt hết rồi.

    Thảo dìu ông vào lán. Cô lấy chiếc khăn bông cũ lau mặt, lau tay cho ông. Mưa vẫn xối xả ngoài kia, gió lùa vào lạnh buốt. Thảo rót chén trà nóng, đặt vào tay ông:

    – Ông uống cho ấm người.

    Ông cụ ngồi yên, hai tay run run cầm chén trà. Một lát sau, ông thở dài:

    – Con tốt bụng quá. Lâu lắm rồi mới có người cho ta uống trà.

    Thảo mỉm cười, tiếp tục đan giỏ. Bỗng ông hỏi:

    – Con gái, sao giờ này vẫn chưa lấy chồng?

    Thảo khựng tay, cười buồn:

    – Dạ… con cũng không biết. Duyên chưa tới, chắc vậy.

    Ông cụ im lặng, ánh mắt xa xăm. Mưa ngớt dần, ông đặt chén trà xuống, từ từ đứng dậy. Thảo đỡ lấy tay ông:

    – Ông đợi mưa tạnh hẳn rồi hãy đi, ngoài đường trơn lắm.

    Ông cụ gật đầu, bàn tay khô gầy siết nhẹ tay cô:

    – Con là người tốt. Ông không có gì cho con… à mà…

    Ông lục túi áo rách, móc ra một túi nhỏ màu nâu đã sờn. Thảo xua tay:

    – Con không lấy đâu, ông giữ mà tiêu.

    Nhưng ông cụ vẫn đặt túi vào tay cô, giọng thì thào:

    – Đây không phải tiền. Là một thứ quý hơn cả tiền bạc. Con cứ giữ đi, đến lúc cần sẽ biết giá trị.

    Nói rồi, ông khập khiễng rời khỏi lán, hòa vào màn mưa lất phất ngoài kia. Thảo nhìn theo bóng dáng lom khom ấy mà thấy nghèn nghẹn.

    Buổi tối hôm đó, Thảo mở túi vải ra. Bên trong chỉ có một mảnh giấy đã ngả vàng. Cô nhẹ nhàng mở ra đọc, từng nét chữ nghiêng nghiêng run rẩy:

    “Người cho đi lòng tốt, rồi sẽ nhận lại bình an. Khi con cô đơn nhất, hãy ngước lên trời, ắt có câu trả lời.”

    Thảo cất mảnh giấy vào ngăn tủ nhỏ, lòng vẫn không hiểu hết ý nghĩa. Nhưng từ hôm đó, cô thấy lạ lắm. Hàng giỏ tre của cô bán đắt hơn hẳn, khách quen khách lạ ghé mua liên tục. Một tuần sau, có đoàn thiện nguyện từ thành phố về đặt hàng ngàn chiếc giỏ tre, giỏ mây để làm quà tặng môi trường. Cô làm không xuể, phải nhờ thêm người trong xóm cùng đan.

    Chiều muộn hôm ấy, khi Thảo đang bê bó tre ra trước sân, một chiếc xe ô tô đen bóng dừng lại trước cổng. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông khoảng bốn mươi, mặc sơ mi trắng, gương mặt đăm chiêu nhưng hiền lành. Anh hỏi:

    – Cho tôi hỏi, ai là Thảo ạ?

    Thảo ngạc nhiên, lau tay rồi bước ra:

    – Dạ, tôi là Thảo. Anh cần mua giỏ tre ạ?

    Người đàn ông mỉm cười, mắt ánh lên sự xúc động:

    – Không. Tôi… tôi tới để tìm ân nhân cứu bố tôi hôm trước.

    Thảo tròn mắt:

    – Ơ… bố anh?

    Anh gật đầu, kể lại rằng ông cụ hôm ấy chính là bố anh – một người giàu có nhưng không thích sống cùng con cháu, thường cải trang giản dị đi dạo khắp nơi. Hôm đó, ông bị trúng mưa, ngất xỉu khi về gần tới nhà. Trong lúc tỉnh lại, ông chỉ nói đúng một câu: “Tìm cô gái bán giỏ tre cho bố. Đó là người tốt, con hãy thay bố chăm sóc nó.”

    Nói rồi, người đàn ông cúi đầu trước Thảo. Anh xin phép được đến thăm cô thường xuyên. Từ những lần trò chuyện, hai người dần hiểu và quý mến nhau. Mảnh giấy năm nào Thảo vẫn giữ, như một lá bùa bình an nhắc cô sống lương thiện.

    Một năm sau, họ tổ chức đám cưới giản dị mà ấm áp. Trong ngày vu quy, Thảo ngước nhìn lên trời xanh, khẽ mỉm cười. Lời ông cụ vẫn văng vẳng bên tai:

    “Người cho đi lòng tốt, rồi sẽ nhận lại bình an.”

    Và quả thật, thứ cô nhận lại, còn hơn cả bình an – đó là một bến đỗ yêu thương suốt cuộc đời.

  • 35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă:n m:ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

    35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă:n m:ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

    Thảo năm nay ba mươi lăm tuổi. Cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ven sông, làm nghề đan lát thủ công. Người làng ai cũng thương, vì Thảo hiền lành, đảm đang, nhưng vẫn lẻ bóng. Không phải vì cô xấu, mà vì ngày trước lo nuôi mẹ bệnh, nuôi em ăn học, nên tuổi xuân cứ lặng lẽ trôi qua. Giờ mẹ đã mất, em gái lập gia đình ở xa, Thảo vẫn sống một mình, sớm tối với giàn hoa giấy trước hiên.

    Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào. Thảo đang ngồi đan giỏ tre trong lán nhỏ dựng tạm bên đường để bán hàng thì thấy một ông cụ ăn mặc rách rưới, lưng còng, tay chống gậy run run, dầm mưa bước đi. Người qua đường ai cũng vội vã, không ai dừng lại. Nhìn dáng ông run lập cập, Thảo buông giỏ tre xuống, chạy ra gọi:

    – Ông ơi, mưa to lắm, vào đây trú tạm với con đã.

    Ông cụ ngẩng lên. Khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác, đôi mắt lờ mờ nhìn Thảo, giọng khàn đặc:

    – Con… con gọi ta sao?

    – Vâng, vào đây đi ông, ướt hết rồi.

    Thảo dìu ông vào lán. Cô lấy chiếc khăn bông cũ lau mặt, lau tay cho ông. Mưa vẫn xối xả ngoài kia, gió lùa vào lạnh buốt. Thảo rót chén trà nóng, đặt vào tay ông:

    – Ông uống cho ấm người.

    Ông cụ ngồi yên, hai tay run run cầm chén trà. Một lát sau, ông thở dài:

    – Con tốt bụng quá. Lâu lắm rồi mới có người cho ta uống trà.

    Thảo mỉm cười, tiếp tục đan giỏ. Bỗng ông hỏi:

    – Con gái, sao giờ này vẫn chưa lấy chồng?

    Thảo khựng tay, cười buồn:

    – Dạ… con cũng không biết. Duyên chưa tới, chắc vậy.

    Ông cụ im lặng, ánh mắt xa xăm. Mưa ngớt dần, ông đặt chén trà xuống, từ từ đứng dậy. Thảo đỡ lấy tay ông:

    – Ông đợi mưa tạnh hẳn rồi hãy đi, ngoài đường trơn lắm.

    Ông cụ gật đầu, bàn tay khô gầy siết nhẹ tay cô:

    – Con là người tốt. Ông không có gì cho con… à mà…

    Ông lục túi áo rách, móc ra một túi nhỏ màu nâu đã sờn. Thảo xua tay:

    – Con không lấy đâu, ông giữ mà tiêu.

    Nhưng ông cụ vẫn đặt túi vào tay cô, giọng thì thào:

    – Đây không phải tiền. Là một thứ quý hơn cả tiền bạc. Con cứ giữ đi, đến lúc cần sẽ biết giá trị.

    Nói rồi, ông khập khiễng rời khỏi lán, hòa vào màn mưa lất phất ngoài kia. Thảo nhìn theo bóng dáng lom khom ấy mà thấy nghèn nghẹn.

    Buổi tối hôm đó, Thảo mở túi vải ra. Bên trong chỉ có một mảnh giấy đã ngả vàng. Cô nhẹ nhàng mở ra đọc, từng nét chữ nghiêng nghiêng run rẩy:

    “Người cho đi lòng tốt, rồi sẽ nhận lại bình an. Khi con cô đơn nhất, hãy ngước lên trời, ắt có câu trả lời.”

    Thảo cất mảnh giấy vào ngăn tủ nhỏ, lòng vẫn không hiểu hết ý nghĩa. Nhưng từ hôm đó, cô thấy lạ lắm. Hàng giỏ tre của cô bán đắt hơn hẳn, khách quen khách lạ ghé mua liên tục. Một tuần sau, có đoàn thiện nguyện từ thành phố về đặt hàng ngàn chiếc giỏ tre, giỏ mây để làm quà tặng môi trường. Cô làm không xuể, phải nhờ thêm người trong xóm cùng đan.

    Chiều muộn hôm ấy, khi Thảo đang bê bó tre ra trước sân, một chiếc xe ô tô đen bóng dừng lại trước cổng. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông khoảng bốn mươi, mặc sơ mi trắng, gương mặt đăm chiêu nhưng hiền lành. Anh hỏi:

    – Cho tôi hỏi, ai là Thảo ạ?

    Thảo ngạc nhiên, lau tay rồi bước ra:

    – Dạ, tôi là Thảo. Anh cần mua giỏ tre ạ?

    Người đàn ông mỉm cười, mắt ánh lên sự xúc động:

    – Không. Tôi… tôi tới để tìm ân nhân cứu bố tôi hôm trước.

    Thảo tròn mắt:

    – Ơ… bố anh?

    Anh gật đầu, kể lại rằng ông cụ hôm ấy chính là bố anh – một người giàu có nhưng không thích sống cùng con cháu, thường cải trang giản dị đi dạo khắp nơi. Hôm đó, ông bị trúng mưa, ngất xỉu khi về gần tới nhà. Trong lúc tỉnh lại, ông chỉ nói đúng một câu: “Tìm cô gái bán giỏ tre cho bố. Đó là người tốt, con hãy thay bố chăm sóc nó.”

    Nói rồi, người đàn ông cúi đầu trước Thảo. Anh xin phép được đến thăm cô thường xuyên. Từ những lần trò chuyện, hai người dần hiểu và quý mến nhau. Mảnh giấy năm nào Thảo vẫn giữ, như một lá bùa bình an nhắc cô sống lương thiện.

    Một năm sau, họ tổ chức đám cưới giản dị mà ấm áp. Trong ngày vu quy, Thảo ngước nhìn lên trời xanh, khẽ mỉm cười. Lời ông cụ vẫn văng vẳng bên tai:

    “Người cho đi lòng tốt, rồi sẽ nhận lại bình an.”

    Và quả thật, thứ cô nhận lại, còn hơn cả bình an – đó là một bến đỗ yêu thương suốt cuộc đời.

  • 35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă:n m:ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

    35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă:n m:ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

    Thảo năm nay ba mươi lăm tuổi. Cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ven sông, làm nghề đan lát thủ công. Người làng ai cũng thương, vì Thảo hiền lành, đảm đang, nhưng vẫn lẻ bóng. Không phải vì cô xấu, mà vì ngày trước lo nuôi mẹ bệnh, nuôi em ăn học, nên tuổi xuân cứ lặng lẽ trôi qua. Giờ mẹ đã mất, em gái lập gia đình ở xa, Thảo vẫn sống một mình, sớm tối với giàn hoa giấy trước hiên.

    Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào. Thảo đang ngồi đan giỏ tre trong lán nhỏ dựng tạm bên đường để bán hàng thì thấy một ông cụ ăn mặc rách rưới, lưng còng, tay chống gậy run run, dầm mưa bước đi. Người qua đường ai cũng vội vã, không ai dừng lại. Nhìn dáng ông run lập cập, Thảo buông giỏ tre xuống, chạy ra gọi:

    – Ông ơi, mưa to lắm, vào đây trú tạm với con đã.

    Ông cụ ngẩng lên. Khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác, đôi mắt lờ mờ nhìn Thảo, giọng khàn đặc:

    – Con… con gọi ta sao?

    – Vâng, vào đây đi ông, ướt hết rồi.

    Thảo dìu ông vào lán. Cô lấy chiếc khăn bông cũ lau mặt, lau tay cho ông. Mưa vẫn xối xả ngoài kia, gió lùa vào lạnh buốt. Thảo rót chén trà nóng, đặt vào tay ông:

    – Ông uống cho ấm người.

    Ông cụ ngồi yên, hai tay run run cầm chén trà. Một lát sau, ông thở dài:

    – Con tốt bụng quá. Lâu lắm rồi mới có người cho ta uống trà.

    Thảo mỉm cười, tiếp tục đan giỏ. Bỗng ông hỏi:

    – Con gái, sao giờ này vẫn chưa lấy chồng?

    Thảo khựng tay, cười buồn:

    – Dạ… con cũng không biết. Duyên chưa tới, chắc vậy.

    Ông cụ im lặng, ánh mắt xa xăm. Mưa ngớt dần, ông đặt chén trà xuống, từ từ đứng dậy. Thảo đỡ lấy tay ông:

    – Ông đợi mưa tạnh hẳn rồi hãy đi, ngoài đường trơn lắm.

    Ông cụ gật đầu, bàn tay khô gầy siết nhẹ tay cô:

    – Con là người tốt. Ông không có gì cho con… à mà…

    Ông lục túi áo rách, móc ra một túi nhỏ màu nâu đã sờn. Thảo xua tay:

    – Con không lấy đâu, ông giữ mà tiêu.

    Nhưng ông cụ vẫn đặt túi vào tay cô, giọng thì thào:

    – Đây không phải tiền. Là một thứ quý hơn cả tiền bạc. Con cứ giữ đi, đến lúc cần sẽ biết giá trị.

    Nói rồi, ông khập khiễng rời khỏi lán, hòa vào màn mưa lất phất ngoài kia. Thảo nhìn theo bóng dáng lom khom ấy mà thấy nghèn nghẹn.

    Buổi tối hôm đó, Thảo mở túi vải ra. Bên trong chỉ có một mảnh giấy đã ngả vàng. Cô nhẹ nhàng mở ra đọc, từng nét chữ nghiêng nghiêng run rẩy:

    “Người cho đi lòng tốt, rồi sẽ nhận lại bình an. Khi con cô đơn nhất, hãy ngước lên trời, ắt có câu trả lời.”

    Thảo cất mảnh giấy vào ngăn tủ nhỏ, lòng vẫn không hiểu hết ý nghĩa. Nhưng từ hôm đó, cô thấy lạ lắm. Hàng giỏ tre của cô bán đắt hơn hẳn, khách quen khách lạ ghé mua liên tục. Một tuần sau, có đoàn thiện nguyện từ thành phố về đặt hàng ngàn chiếc giỏ tre, giỏ mây để làm quà tặng môi trường. Cô làm không xuể, phải nhờ thêm người trong xóm cùng đan.

    Chiều muộn hôm ấy, khi Thảo đang bê bó tre ra trước sân, một chiếc xe ô tô đen bóng dừng lại trước cổng. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông khoảng bốn mươi, mặc sơ mi trắng, gương mặt đăm chiêu nhưng hiền lành. Anh hỏi:

    – Cho tôi hỏi, ai là Thảo ạ?

    Thảo ngạc nhiên, lau tay rồi bước ra:

    – Dạ, tôi là Thảo. Anh cần mua giỏ tre ạ?

    Người đàn ông mỉm cười, mắt ánh lên sự xúc động:

    – Không. Tôi… tôi tới để tìm ân nhân cứu bố tôi hôm trước.

    Thảo tròn mắt:

    – Ơ… bố anh?

    Anh gật đầu, kể lại rằng ông cụ hôm ấy chính là bố anh – một người giàu có nhưng không thích sống cùng con cháu, thường cải trang giản dị đi dạo khắp nơi. Hôm đó, ông bị trúng mưa, ngất xỉu khi về gần tới nhà. Trong lúc tỉnh lại, ông chỉ nói đúng một câu: “Tìm cô gái bán giỏ tre cho bố. Đó là người tốt, con hãy thay bố chăm sóc nó.”

    Nói rồi, người đàn ông cúi đầu trước Thảo. Anh xin phép được đến thăm cô thường xuyên. Từ những lần trò chuyện, hai người dần hiểu và quý mến nhau. Mảnh giấy năm nào Thảo vẫn giữ, như một lá bùa bình an nhắc cô sống lương thiện.

    Một năm sau, họ tổ chức đám cưới giản dị mà ấm áp. Trong ngày vu quy, Thảo ngước nhìn lên trời xanh, khẽ mỉm cười. Lời ông cụ vẫn văng vẳng bên tai:

    “Người cho đi lòng tốt, rồi sẽ nhận lại bình an.”

    Và quả thật, thứ cô nhận lại, còn hơn cả bình an – đó là một bến đỗ yêu thương suốt cuộc đời.

  • 22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    Hai mươi hai năm trước, trong một buổi chiều mưa lất phất, căn phòng trọ ẩm thấp nơi Hùng trú ngụ chỉ vang tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường rỉ sét. Anh ngồi thất thần trước bàn, gương mặt hốc hác sau chuỗi ngày dài bươn chải mà vẫn trắng tay. Tất cả vốn liếng lao theo vụ làm ăn thất bại, để lại trên vai anh một món nợ chồng chất. Bạn bè dần rời bỏ, họ hàng xa lánh, ngay cả ánh mắt hàng xóm cũng trở nên dè bỉu. Hùng nghĩ cuộc đời mình có lẽ chấm hết ở tuổi ba mươi.

    Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Thảo – người anh từng yêu, từng hứa hẹn một tương lai, nay đứng trước mặt anh. Trong vòng tay cô là một đứa bé đỏ hỏn, tiếng khóc yếu ớt át cả tiếng mưa ngoài hiên. Gương mặt Thảo nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi xen chút lạnh lùng. “Con anh đấy… Em không thể nuôi. Nếu anh không nhận, em để nó lại rồi đi.”

    Hùng chết lặng, tim như ngừng đập. Anh không kịp hỏi tại sao, không kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh, như một vết dao cứa thẳng vào vết thương chưa lành. Anh nhìn đứa bé nhỏ nhoi, bàn tay co quắp run rẩy. “Thảo… em nói gì vậy? Sao lại…” – giọng anh nghẹn lại, nhưng Thảo đã xoay người bỏ đi.

    Tiếng khóc của đứa trẻ khiến Hùng không thể bỏ mặc. Anh bế nó lên, cảm nhận hơi ấm mỏng manh đang run rẩy trong vòng tay. Một dòng cảm xúc kỳ lạ tràn qua: vừa sợ hãi vừa thương xót, vừa nghi ngờ vừa bất lực. Anh thì thầm, mắt ươn ướt: “Con đừng sợ… Bố ở đây.” Câu nói bật ra như một lời hứa anh không thể rút lại.

    Từ ngày đó, Hùng bước vào hành trình làm cha đầy chông gai. Anh chạy đủ nghề vặt: phụ hồ, xe ôm, bốc vác chợ đêm. Mỗi đồng tiền nhặt nhạnh đều dành cho sữa, cho tã, cho thuốc khi con sốt. Đêm đến, anh ngồi bên chiếc nôi tự đóng, canh từng hơi thở của đứa trẻ. Có những hôm kiệt sức, anh vẫn cắn răng dỗ dành, ru con ngủ bằng giọng hát nghẹn ngào.

    Đứa bé ấy, anh đặt tên là Khải – hy vọng một ngày nó sẽ vững vàng, kiên định như ý nghĩa cái tên. Khi Khải chập chững tập đi, căn phòng trọ ẩm thấp vang lên tiếng cười đầu tiên sau nhiều năm u ám. “Bố ơi!” – giọng lơ lớ của con khiến Hùng nghẹn họng, rơi nước mắt ngay giữa ban ngày. Anh ôm con, cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống. Những ngày khó khăn không còn chỉ là gánh nặng, mà là thước đo tình yêu.

    Khi Khải lên sáu, nó bắt đầu hỏi về mẹ. Hùng lúng túng, bàn tay run run vuốt tóc con. “Mẹ con… ở rất xa. Một ngày nào đó, mẹ sẽ quay về.” Khải mở to mắt, ngây thơ tin tưởng, nhoẻn cười rồi ôm chặt lấy bố. Lời nói dối nhỏ ấy trở thành cái bóng đeo bám Hùng suốt hơn hai thập kỷ.

    Năm tháng trôi, Khải lớn lên nhanh hơn cả tưởng tượng. Cậu thông minh, ham học, luôn đạt thành tích xuất sắc ở trường. Hùng nhìn con trưởng thành, lòng vừa hãnh diện vừa xót xa. “Nó giỏi thế này… mẹ nó có biết không?” – ý nghĩ ấy đôi lần hiện lên rồi bị anh gạt đi. Anh sợ, nhắc đến cái tên ấy chỉ làm tim mình thêm rỉ máu.

    Ngày Khải nhận giấy báo trúng tuyển thủ khoa ngành Xây dựng, Hùng lặng lẽ ngồi ở góc bếp nhìn con nhảy cẫng vì vui mừng. Cậu ôm ông thật chặt: “Bố! Con làm được rồi!” Hùng cười, mắt long lanh: “Ừ, con giỏi lắm. Con làm được điều bố chưa từng làm.” Trong sâu thẳm, anh biết giấc mơ dang dở đời mình đã được nối dài trong con.

    Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn rã tiếng vỗ tay, Khải trong bộ áo choàng cử nhân đứng giữa ánh sáng rực rỡ. Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay cầm bó hoa hướng dương, nép mình ở cuối hội trường. Tim ông đập thình thịch, vừa tự hào vừa hồi hộp. Khi bước lên trao hoa, ông run rẩy, miệng chỉ lắp bắp: “Chúc mừng con…” Nhưng khoảnh khắc ấy bất ngờ bị xé toạc.

    Một người phụ nữ xuất hiện – dáng vẻ sang trọng, bước đi chậm rãi, ánh mắt đầy kìm nén. Đó là Thảo. Sau hơn hai mươi năm, bà quay lại, tiến thẳng đến chỗ Khải. Giọng bà nghẹn ngào: “Khải… mẹ đây.” Hội trường như nín lặng, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía ba người.

    Hùng đứng sững, bó hoa trên tay rơi xuống đất. Ông lắp bắp: “Bà… bà đến làm gì?” Gương mặt ông đỏ bừng, vừa tức giận vừa hoang mang. Thảo nhìn thẳng vào Khải, nước mắt rơi: “Mẹ không muốn con nghĩ mình bị bỏ rơi. Mẹ chỉ muốn con biết… mẹ vẫn còn đây.” Khải ngơ ngác, trái tim đập loạn nhịp.

    Trong ánh mắt của hàng trăm người, Khải hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn người phụ nữ kia, rồi quay sang nhìn người đàn ông gầy gò, mái tóc đã bạc đi vì thời gian. Giọng Khải vang lên dứt khoát: “Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi, dạy tôi, lo từng bữa ăn từng giấc ngủ… đang đứng ở kia. Con không cần ai khác là mẹ. Bố là đủ rồi.” Lời nói khiến hội trường bùng lên những tiếng xì xào xúc động.

    Thảo đứng chết lặng, bàn tay rơi thõng xuống. Nước mắt bà tuôn ào ạt, nhưng không còn cách nào níu giữ. Hùng không kìm được, ôm chặt lấy con trai, khóc nấc: “Con… con không biết bố hạnh phúc thế nào đâu.” Khải mỉm cười trong nước mắt: “Bố, chúng ta về thôi.” Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng với họ, chỉ có sự im lặng thiêng liêng.

    Nửa năm sau, Khải bất ngờ đồng ý gặp lại Thảo. Quán cà phê vắng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tiều tụy của bà. Không còn vẻ sang trọng, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe và đôi tay run rẩy. “Mẹ không muốn biện minh, chỉ xin một cơ hội để làm lại.” Bà đặt trước mặt Khải một tấm ảnh siêu âm đã ngả màu, giọng lạc đi: “Mẹ đã từng mong con hơn tất cả mọi thứ.”

    Khải nhìn tấm ảnh, lòng dâng trào cảm xúc hỗn độn. Hình ảnh bà mẹ ruột trước mặt chồng chéo với ký ức cha tần tảo suốt bao năm. Cậu trầm giọng: “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng chỉ như hai người bạn mới quen. Con cần thời gian.” Lời nói khiến Thảo òa khóc, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mong manh.

    Về đến nhà, Khải kể lại với cha. Hùng im lặng rất lâu, rồi khẽ cười buồn: “Ai có mặt trong đời con là do con chọn. Dù là mẹ ruột… hay bố.” Khải siết chặt bàn tay nhăn nheo của ông: “Bố là người duy nhất con không cần lựa chọn. Vì bố là tất cả của con.” Hùng gật đầu, giọt nước mắt lăn dài.

    Một đêm, Khải bất chợt hỏi: “Bố… nếu một ngày ai đó nói con không phải con ruột của bố, thì bố…” Hùng mỉm cười hiền: “Bố từng nghĩ đến chứ. Không giấy tờ, không bằng chứng, làm sao chắc được? Nhưng có những điều không cần chứng minh.” Ông dừng lại, giọng chắc nịch: “Dù con không phải máu mủ, bố vẫn chọn con. Bằng mọi cách.”

    Khải sững người, rồi mỉm cười trong nước mắt. Cậu ôm chặt lấy ông, cảm thấy trái tim mình trọn vẹn. Hai con người – một già, một trẻ – như hai thân cây đã quấn lấy nhau bằng rễ sâu không gì tách nổi. Máu mủ chỉ là chi tiết nhỏ nhoi. Tình yêu và sự hy sinh suốt 22 năm mới chính là sợi dây máu thịt.

    Khi ánh nắng ban mai tràn qua ô cửa, Khải biết rõ: cuộc đời có thể thay đổi, nhưng sẽ luôn có một vòng tay không bao giờ buông – vòng tay của người cha đã chọn yêu thương mình từ giây phút đầu tiên.

  • Mẹ tôi 60t, lên thành phố làm giúp việc chăm cụ ông 75t góa vợ, 2 tháng sau tôi lên thăm thì bác trai ngỏ ý muốn cưới mẹ tôi để sống chung một nhà

    Mẹ tôi 60t, lên thành phố làm giúp việc chăm cụ ông 75t góa vợ, 2 tháng sau tôi lên thăm thì bác trai ngỏ ý muốn cưới mẹ tôi để sống chung một nhà

    Mẹ tôi 60t, lên thành phố làm giúp việc chăm cụ ông 75t góa vợ, 2 tháng sau tôi lên thăm thì bác trai ngỏ ý muốn cưới mẹ tôi để sống chung một nhà. Hai người đăng ký kết hôn nhưng không làm đám cưới, ông còn di chúc cho mẹ tôi thừa kế căn nhà phố 30 tỷ còn con riêng của ông tay trắng.

     

     Mẹ tôi, người phụ nữ bình dị với mái tóc đã điểm bạc, năm nay tròn 60 tuổi. Sau những năm tháng ở quê chăm lo cho gia đình, bà quyết định lên thành phố tìm công việc giúp việc để có thêm thu nhập và thay đổi không khí. May mắn thay, bà nhận được công việc chăm sóc một cụ ông 75 tuổi góa vợ, sống một mình trong căn nhà phố rộng lớn.

    Hai tháng trôi qua, tôi lên thăm mẹ và không khỏi bất ngờ khi cụ ông, người bà gọi là “bác trai”, bất ngờ ngỏ ý muốn cưới bà. “Cưới xin gì nữa tuổi này,” tôi nghĩ thầm, nhưng bác trai nói rằng ông muốn sống cùng mẹ tôi như một gia đình trọn vẹn.

    Mẹ tôi ban đầu lưỡng lự, nhưng bác trai nhiệt tình thuyết phục, lại thêm lời hứa hẹn: ông sẽ để lại căn nhà phố trị giá 30 tỷ cho mẹ tôi, còn con riêng của ông thì không được gì. Mẹ tôi xúc động, và cuối cùng đồng ý. Họ đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới, chỉ lặng lẽ trở thành vợ chồng trên pháp lý.

    Một tháng sau, bác trai yêu cầu mẹ tôi làm thủ tục sang tên căn nhà cho bà. Sắp giấy tờ trong tay, mẹ tôi hớn hở bước vào văn phòng công chứng, tưởng chừng như mọi thứ đã an bài. Nhưng khi nhân viên kiểm tra hồ sơ, bà nghe câu nói làm bà “hú hồn”:

    “Xin lỗi bà, nhưng toàn bộ tài sản đã được chuyển giao cho con trai ông từ năm ngoái theo hợp đồng tặng cho. Hiện tại ông ấy không còn bất kỳ tài sản nào đứng tên.”

    Mẹ tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Thì ra, bác trai đã “tính trước một bước”, giữ lại căn nhà cho con trai riêng của mình, còn lời hứa với mẹ tôi chỉ là một chiếc bánh vẽ.

    Về đến nhà, mẹ tôi đối chất với bác trai. Ông chỉ nhún vai cười nhẹ, bảo rằng:
    “Quan trọng là chúng ta sống với nhau vui vẻ, còn tài sản đâu có mang xuống mồ được!”

    Mẹ tôi ngẩn người, rồi cười chua chát. Bài học nhớ đời: Lời hứa trên giấy không bao giờ chắc chắn, nhất là khi đối phương đã có kế hoạch khác từ trước.

  • “Giường dựa 2 vách, gia đình không ốm đau cũng hoạn nạn”, 2 vách này là gì?

    “Giường dựa 2 vách, gia đình không ốm đau cũng hoạn nạn”, 2 vách này là gì?

    Có 2 bức tường mà theo phong thủy, đầu giường ngủ không nên dựa vào, nếu không người trong nhà ốm đau, gia đình cũng thường xuyên lục đục.

    Phong thủy là một yếu tố rất được coi trọng trong văn hóa của người phương Đông với nhiều phạm trù khác nhau. Trong đó phong thủy phòng ngủ được coi là có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và hạnh phúc gia đình. Theo phong thuỷ, giường ngủ tốt nhất không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay?

    Giường ngủ là món đồ nội thất rất quan trọng không thể thiếu trong mỗi gia đình. Từ xa xưa, ở Trung Quốc đã có nhiều điều kiêng kỵ về vị trí đặt giường như đầu giường không được quay về hướng Tây, giường ngủ nhất thiết không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay.

    1. Giường không đặt sát vách bức tường có cửa sổ

    Giường ngủ là nơi để mọi người nghỉ ngơi, cần được giữ sạch sẽ và thông thoáng. Thế nhưng người xưa quan niệm nếu kê giường ngủ sát vào tường có cửa sổ, bụi bẩn và mầm bệnh sẽ dễ xâm nhập, mỗi khi cửa sổ được mở ra sẽ khiến cơ thể hít phải nhiều chất độc hại hơn, có thể gây tổn thương cho phổi và sức khỏe của bạn.

    Thời xa xưa, do điều kiện sống kém nên cửa sổ lúc đó cơ bản làm bằng gỗ, khi ngủ bên cửa sổ, một lượng lớn khí lạnh sẽ xâm nhập qua khe hở của cửa sổ, làm tăng nguy cơ mắc bệnh cho con người.

    Tuy nhiên đối với những ngôi nhà hiện đại ngày nay, cửa sổ được bịt kín rất tốt nên dù bạn có ngủ dựa vào cửa sổ cũng không dễ để hơi lạnh hay khí nóng xâm nhập. Chưa kể gia đình nào cũng có các thiết bị hỗ trợ như điều hòa, máy sưởi các loại nên nguy cơ ốm đau từ lý do này cũng giảm.

    2. Giường không đặt sát vách bức tường với phòng tắm

    Phòng tắm đồng thời thường thiết kế là nhà vệ sinh nên luôn được coi là khu vực không được sạch sẽ, không khí có phần ô uế. Nhất là thời xưa khi kinh tế khó khăn, không có thiết bị hiện đại khử mùi, hơn nữa ngôi nhà đơn sơ và cách ly, cách âm kém, giường ngủ kê sát bức tường phòng tắm thường đem đến cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của bạn. Chưa kể những mùi hôi hám hay khí độc từ đây có thể xâm nhập vào không gian nghỉ ngơi, cũng là căn nguyên phát sinh bệnh tật cho chủ nhân giường ngủ.

    Ngày nay, hầu hết các ngôi nhà đều làm bằng bê tông cốt thép, chất lượng nhà tắm nhà vệ sinh cũng tốt hơn nhiều giúp giảm bớt đáng kể tiếng ồn và mùi hôi đặc trưng, kê giường ngủ dựa vào tường nhà vệ sinh đôi khi cũng không phải là vấn đề gì lớn gây ảnh hưởng cho chủ nhân.

    Tuy nhiên, phòng còn hơn chống, cẩn thận không thừa nên cho đến tận bây giờ nhiều người vẫn giữ nguyên quan điểm không nên kê giường ngủ dựa vào 2 bức tường nói trên để phòng tránh bệnh tật cho người nhà.

    Trên thực tế, thời kỳ hiện đại nhà cửa kiên cố khang trang, dù kê giường gần bức tường nào thì nguyên nhân ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta là rất nhỏ. Bạn chỉ cần xây dựng lối sống lành mạnh thì dù kê giường dựa vào tường ở đâu cũng không mấy ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn.

    Một số lưu ý khác khi đặt giường ngủ

    – Hướng giường ngủ tốt nhất là hướng bắc- nam

    Hướng của từ trường trên bề mặt trái đất là từ nam lên bắc, còn hướng của từ trường bên trong trái đất là từ bắc xuống nam, tốt nhất là bạn nên ngủ với tư thế đầu quay về hướng nam hoặc bắc, hợp với hướng của từ trường và có lợi cho sức khỏe hơn. Vì vậy giường ngủ tốt nhất là chọn đặt theo hướng từ bắc vào nam.

    – Không đặt gương soi đối diện giường ngủ. 

    Hãy thử tưởng tượng, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, nếu ngồi dậy bất ngờ, họ rất dễ bị bóng trong gương làm giật mình, gây chóng mặt, sợ hãi. Hơn nữa, khi con người chìm vào giấc ngủ, hơi thở của họ trở nên mỏng manh, và phản xạ của gương rất mạnh, rất dễ phản chiếu năng lượng của cơ thể. Vì thế, nếu phòng ngủ có gương đối diện với giường, tốt nhất bạn nên che gương hoặc quay nó vào tường vào ban đêm.

    – Không nên treo đèn chùm phía trên giường ngủ.

    Đèn chùm tuy đẹp nhưng treo ngay phía trên giường ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe mà còn tạo nên cảm giác không an toàn. Khi người ngủ trên giường sẽ có một cảm giác áp bức, giấc ngủ sẽ chập chờn. Nếu bạn thực sự muốn có đèn phía trên giường thì nên thiết kế loại đèn gắn thẳng vào tường, không nên dùng đèn treo hay bạn có thể kê giường dịch ra và gắn đèn phía trên hai bên đầu giường.203

  • ‘Đám cưới không tặng ô, mừng thọ không tặng thuốc lá, đám tang không đưa tiền phúng sau’, ai cũng phải biết đến phép lịch sự này!

    ‘Đám cưới không tặng ô, mừng thọ không tặng thuốc lá, đám tang không đưa tiền phúng sau’, ai cũng phải biết đến phép lịch sự này!

    Việc tặng quà trong cuộc sống rất quan trọng. Nếu tặng quà không đúng cách sẽ khiến người khác không hài lòng, thậm chí cảm thấy bị xúc phạm. Vì vậy, khi tặng quà không được tặng ngẫu nhiên, nếu không biết thì nên hỏi những người có kinh nghiệm.

    Thời xưa, ở các vùng nông thôn Trung Quốc có câu nói về tầm quan trọng của việc tặng quà, gần như bao hàm hết những điều cấm kỵ trong việc tặng quà. Câu nói này là: “Đám cưới không tặng ô, mừng thọ không tặng thuốc lá, đám tang không đưa tiền phúng sau”. Vậy ý nghĩa của câu nói này là gì, hãy cùng xem nhé!

    Đám cưới không tặng ô

    Như chúng ta đã biết, ngày cưới là một trong những ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của hầu hết mọi người và chắc chắn họ sẽ mong muốn nhận được lời chúc phúc từ người khác. Vì vậy, người ta thường chúc họ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và bên nhau lâu dài. Khi tặng quà cho cô dâu chú rể cũng sẽ tặng thứ gì đó mang ý nghĩa tốt đẹp. Vậy tại sao lại không thể tặng ô?

    Ô là món quà kiêng kị trong đám cưới (Ảnh minh họa)

    Ô vốn là vật dụng cần thiết hàng ngày dùng để che nắng, che mưa. Nhưng tại sao chúng ta không thể tặng ô trong đám cưới? Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, vì trong tiếng Hán, “ô” và “tán” là từ đồng âm, còn “tán” mang nghĩa là chia ly, không may mắn. Vì vậy, nếu bạn thực sự không biết nên tặng gì thì tốt nhất bạn nên tặng tiền.

    Mừng thọ không tặng thuốc lá

    Khi người Trung Quốc tặng quà, thuốc lá và rượu là những thứ phổ biến nhất. Chín phần mười đàn ông thích hút thuốc nên trong nhiều trường hợp, việc đưa thuốc lá hiếm khi là sai lầm. Tuy nhiên, có một trường hợp tặng thuốc lá là không phù hợp, đó là khi chúc thọ các ông bà lớn tuổi.

    (Ảnh minh họa)

    Bởi vì trong tiếng Hán, “yếu hầu” và “thuốc lá” là từ đồng âm, từ “yết hầu” chỉ “khói” và “yết hầu” là từ đồng âm. Không thể chúc người lớn tuổi nuốt hơi thở của họ càng sớm càng tốt. Vào ngày mừng thọ, việc gửi thuốc lá cho người lớn tuổi rất xui xẻo, ý muốn ám chỉ họ nhanh chóng ra đi.

    Đám tang không đưa tiền phúng sau

    Không có cách nào bù đắp được sự mất mát khi có người ra đi. Điều này có nghĩa là nếu bạn bỏ lỡ đám tang của ai đó, bạn không thể đến tỏ lòng thành kính sau khi đám tang kết thúc.

    Trong tình huống bình thường, chẳng hạn đám cưới, mừng thọ, chúng ta có thể bổ sung tiền biếu sau cũng được, chủ nhà cũng sẽ không để ý những chuyện đó.

    (Ảnh minh họa)

    Nhưng tang sự thì không thể như vậy, bởi vì người xưa cho rằng làm như vậy, thứ nhất là trái quy củ, mất lễ tiết, làm người nhà không vui. Thứ hai, tang sự đối với chủ nhà là một chuyện vô cùng đau buồn, nếu chúng ta sau đó mới bổ sung tiền phúng thì sẽ làm gợi lại vết thương trong lòng họ lần nữa.

  • Trong đám tang bố chồng, vợ vỡ lẽ chồng đã nuôi vợ bé suốt 16 năm qua

    Trong đám tang bố chồng, vợ vỡ lẽ chồng đã nuôi vợ bé suốt 16 năm qua

    Tại một đám tang ở làng Đông vào tháng 6 năm 2022, chị Hạnh – người đã có 19 năm chung sống cùng chồng là anh Dũng – chết lặng khi thấy một người phụ nữ lạ xuất hiện trong bộ đồ tang, đứng cạnh mình để tiếp khách như con dâu trong nhà.

    Người phụ nữ ấy giới thiệu tên là Lan. Cử chỉ tự nhiên, thái độ quen thuộc của cô ta khiến khách viếng nhầm tưởng chị Hạnh và chị Lan cùng là… con dâu ruột thịt trong gia đình.

    Nghi ngờ dấy lên trong lòng, sau tang lễ, chị Hạnh lặng lẽ dò hỏi, điều tra về mối quan hệ thực sự giữa chồng mình và người phụ nữ kia. Càng tìm hiểu, chị càng bàng hoàng: hóa ra từ năm 2006, anh Dũng đã dọn ra ngoài sống chung với Lan như vợ chồng.

    Đến năm 2016, anh Dũng lấy cớ làm nghề lái xe đường dài, thường xuyên vắng nhà hàng tuần, thậm chí cả tháng. Nhưng sự thật là anh đang duy trì một tổ ấm khác với Lan và có chung một đứa con trai. Hàng xóm quanh đó từ lâu đã coi anh Dũng và Lan là vợ chồng chính thức.

    Nhiều bằng chứng không thể chối cãi được tìm thấy: từ hình ảnh camera ghi lại cảnh anh Dũng ra vào nhà Lan hằng ngày, đến giấy tờ bệnh viện nơi anh ký tên vào mục “chồng” khi đưa Lan đi khám.

    Khi vụ việc vỡ lở và bị đưa ra tòa, anh Dũng cãi:
    “Chúng tôi chỉ sống chung chứ không đăng ký kết hôn, vậy không phạm tội đa thê.”

    Tuy nhiên, Hội đồng xét xử viện dẫn Điều 182 Bộ luật Hình sự Việt Nam, khẳng định tội “vi phạm chế độ một vợ một chồng” không chỉ tính khi có giấy hôn thú mà còn căn cứ vào việc chung sống thực tế, công khai, được xã hội thừa nhận như vợ chồng.

    Tòa tuyên bố hành vi của anh Dũng đủ yếu tố cấu thành tội phạm. Cuối cùng, anh bị tuyên phạt 1 năm tù giam.

    Luật sư bảo vệ cho chị Hạnh nhấn mạnh:
    “Anh Dũng không chỉ phản bội hôn nhân mà còn công khai làm nhục vợ hợp pháp trong đám tang cha mình. Điều đó để lại tổn thương tinh thần nặng nề cho cả gia đình.”

    Sau phiên tòa, đơn kháng cáo của anh Dũng bị bác bỏ. Người phụ nữ tên Lan cũng im lặng, chỉ biết cùng con trai rời khỏi khu phố, tránh những lời xì xào của hàng xóm.

    Vụ án gây chấn động dư luận, trở thành lời cảnh tỉnh về sự coi thường hôn nhân và trách nhiệm gia đình. Các chuyên gia pháp lý cũng nhấn mạnh: ba yếu tố để xác định “hôn nhân thực tế” là sống chung, ràng buộc kinh tế, và sự công khai.

    Câu chuyện buồn này kết thúc bằng bản án pháp luật, nhưng với chị Hạnh, vết thương lòng có lẽ sẽ còn kéo dài mãi về sau.