Tác giả: admin

  • 22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    Hai mươi hai năm trước, trong một buổi chiều mưa lất phất, căn phòng trọ ẩm thấp nơi Hùng trú ngụ chỉ vang tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường rỉ sét. Anh ngồi thất thần trước bàn, gương mặt hốc hác sau chuỗi ngày dài bươn chải mà vẫn trắng tay. Tất cả vốn liếng lao theo vụ làm ăn thất bại, để lại trên vai anh một món nợ chồng chất. Bạn bè dần rời bỏ, họ hàng xa lánh, ngay cả ánh mắt hàng xóm cũng trở nên dè bỉu. Hùng nghĩ cuộc đời mình có lẽ chấm hết ở tuổi ba mươi.

    Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Thảo – người anh từng yêu, từng hứa hẹn một tương lai, nay đứng trước mặt anh. Trong vòng tay cô là một đứa bé đỏ hỏn, tiếng khóc yếu ớt át cả tiếng mưa ngoài hiên. Gương mặt Thảo nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi xen chút lạnh lùng. “Con anh đấy… Em không thể nuôi. Nếu anh không nhận, em để nó lại rồi đi.”

    Hùng chết lặng, tim như ngừng đập. Anh không kịp hỏi tại sao, không kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh, như một vết dao cứa thẳng vào vết thương chưa lành. Anh nhìn đứa bé nhỏ nhoi, bàn tay co quắp run rẩy. “Thảo… em nói gì vậy? Sao lại…” – giọng anh nghẹn lại, nhưng Thảo đã xoay người bỏ đi.

    Tiếng khóc của đứa trẻ khiến Hùng không thể bỏ mặc. Anh bế nó lên, cảm nhận hơi ấm mỏng manh đang run rẩy trong vòng tay. Một dòng cảm xúc kỳ lạ tràn qua: vừa sợ hãi vừa thương xót, vừa nghi ngờ vừa bất lực. Anh thì thầm, mắt ươn ướt: “Con đừng sợ… Bố ở đây.” Câu nói bật ra như một lời hứa anh không thể rút lại.

    Từ ngày đó, Hùng bước vào hành trình làm cha đầy chông gai. Anh chạy đủ nghề vặt: phụ hồ, xe ôm, bốc vác chợ đêm. Mỗi đồng tiền nhặt nhạnh đều dành cho sữa, cho tã, cho thuốc khi con sốt. Đêm đến, anh ngồi bên chiếc nôi tự đóng, canh từng hơi thở của đứa trẻ. Có những hôm kiệt sức, anh vẫn cắn răng dỗ dành, ru con ngủ bằng giọng hát nghẹn ngào.

    Đứa bé ấy, anh đặt tên là Khải – hy vọng một ngày nó sẽ vững vàng, kiên định như ý nghĩa cái tên. Khi Khải chập chững tập đi, căn phòng trọ ẩm thấp vang lên tiếng cười đầu tiên sau nhiều năm u ám. “Bố ơi!” – giọng lơ lớ của con khiến Hùng nghẹn họng, rơi nước mắt ngay giữa ban ngày. Anh ôm con, cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống. Những ngày khó khăn không còn chỉ là gánh nặng, mà là thước đo tình yêu.

    Khi Khải lên sáu, nó bắt đầu hỏi về mẹ. Hùng lúng túng, bàn tay run run vuốt tóc con. “Mẹ con… ở rất xa. Một ngày nào đó, mẹ sẽ quay về.” Khải mở to mắt, ngây thơ tin tưởng, nhoẻn cười rồi ôm chặt lấy bố. Lời nói dối nhỏ ấy trở thành cái bóng đeo bám Hùng suốt hơn hai thập kỷ.

    Năm tháng trôi, Khải lớn lên nhanh hơn cả tưởng tượng. Cậu thông minh, ham học, luôn đạt thành tích xuất sắc ở trường. Hùng nhìn con trưởng thành, lòng vừa hãnh diện vừa xót xa. “Nó giỏi thế này… mẹ nó có biết không?” – ý nghĩ ấy đôi lần hiện lên rồi bị anh gạt đi. Anh sợ, nhắc đến cái tên ấy chỉ làm tim mình thêm rỉ máu.

    Ngày Khải nhận giấy báo trúng tuyển thủ khoa ngành Xây dựng, Hùng lặng lẽ ngồi ở góc bếp nhìn con nhảy cẫng vì vui mừng. Cậu ôm ông thật chặt: “Bố! Con làm được rồi!” Hùng cười, mắt long lanh: “Ừ, con giỏi lắm. Con làm được điều bố chưa từng làm.” Trong sâu thẳm, anh biết giấc mơ dang dở đời mình đã được nối dài trong con.

    Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn rã tiếng vỗ tay, Khải trong bộ áo choàng cử nhân đứng giữa ánh sáng rực rỡ. Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay cầm bó hoa hướng dương, nép mình ở cuối hội trường. Tim ông đập thình thịch, vừa tự hào vừa hồi hộp. Khi bước lên trao hoa, ông run rẩy, miệng chỉ lắp bắp: “Chúc mừng con…” Nhưng khoảnh khắc ấy bất ngờ bị xé toạc.

    Một người phụ nữ xuất hiện – dáng vẻ sang trọng, bước đi chậm rãi, ánh mắt đầy kìm nén. Đó là Thảo. Sau hơn hai mươi năm, bà quay lại, tiến thẳng đến chỗ Khải. Giọng bà nghẹn ngào: “Khải… mẹ đây.” Hội trường như nín lặng, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía ba người.

    Hùng đứng sững, bó hoa trên tay rơi xuống đất. Ông lắp bắp: “Bà… bà đến làm gì?” Gương mặt ông đỏ bừng, vừa tức giận vừa hoang mang. Thảo nhìn thẳng vào Khải, nước mắt rơi: “Mẹ không muốn con nghĩ mình bị bỏ rơi. Mẹ chỉ muốn con biết… mẹ vẫn còn đây.” Khải ngơ ngác, trái tim đập loạn nhịp.

    Trong ánh mắt của hàng trăm người, Khải hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn người phụ nữ kia, rồi quay sang nhìn người đàn ông gầy gò, mái tóc đã bạc đi vì thời gian. Giọng Khải vang lên dứt khoát: “Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi, dạy tôi, lo từng bữa ăn từng giấc ngủ… đang đứng ở kia. Con không cần ai khác là mẹ. Bố là đủ rồi.” Lời nói khiến hội trường bùng lên những tiếng xì xào xúc động.

    Thảo đứng chết lặng, bàn tay rơi thõng xuống. Nước mắt bà tuôn ào ạt, nhưng không còn cách nào níu giữ. Hùng không kìm được, ôm chặt lấy con trai, khóc nấc: “Con… con không biết bố hạnh phúc thế nào đâu.” Khải mỉm cười trong nước mắt: “Bố, chúng ta về thôi.” Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng với họ, chỉ có sự im lặng thiêng liêng.

    Nửa năm sau, Khải bất ngờ đồng ý gặp lại Thảo. Quán cà phê vắng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tiều tụy của bà. Không còn vẻ sang trọng, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe và đôi tay run rẩy. “Mẹ không muốn biện minh, chỉ xin một cơ hội để làm lại.” Bà đặt trước mặt Khải một tấm ảnh siêu âm đã ngả màu, giọng lạc đi: “Mẹ đã từng mong con hơn tất cả mọi thứ.”

    Khải nhìn tấm ảnh, lòng dâng trào cảm xúc hỗn độn. Hình ảnh bà mẹ ruột trước mặt chồng chéo với ký ức cha tần tảo suốt bao năm. Cậu trầm giọng: “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng chỉ như hai người bạn mới quen. Con cần thời gian.” Lời nói khiến Thảo òa khóc, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mong manh.

    Về đến nhà, Khải kể lại với cha. Hùng im lặng rất lâu, rồi khẽ cười buồn: “Ai có mặt trong đời con là do con chọn. Dù là mẹ ruột… hay bố.” Khải siết chặt bàn tay nhăn nheo của ông: “Bố là người duy nhất con không cần lựa chọn. Vì bố là tất cả của con.” Hùng gật đầu, giọt nước mắt lăn dài.

    Một đêm, Khải bất chợt hỏi: “Bố… nếu một ngày ai đó nói con không phải con ruột của bố, thì bố…” Hùng mỉm cười hiền: “Bố từng nghĩ đến chứ. Không giấy tờ, không bằng chứng, làm sao chắc được? Nhưng có những điều không cần chứng minh.” Ông dừng lại, giọng chắc nịch: “Dù con không phải máu mủ, bố vẫn chọn con. Bằng mọi cách.”

    Khải sững người, rồi mỉm cười trong nước mắt. Cậu ôm chặt lấy ông, cảm thấy trái tim mình trọn vẹn. Hai con người – một già, một trẻ – như hai thân cây đã quấn lấy nhau bằng rễ sâu không gì tách nổi. Máu mủ chỉ là chi tiết nhỏ nhoi. Tình yêu và sự hy sinh suốt 22 năm mới chính là sợi dây máu thịt.

    Khi ánh nắng ban mai tràn qua ô cửa, Khải biết rõ: cuộc đời có thể thay đổi, nhưng sẽ luôn có một vòng tay không bao giờ buông – vòng tay của người cha đã chọn yêu thương mình từ giây phút đầu tiên.

  • Bé gái được mẹ đặt tên rất vô tình, muốn đổi nhưng không được

    Bé gái được mẹ đặt tên rất vô tình, muốn đổi nhưng không được

    Người phụ nữ hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận.

    Nhiều người Việt đặt tên cho con rất “vô tình”, điển hình như trường hợp của bé gái tên Nguyễn Ngọc Hận (Châu Thành A, Hậu Giang) dưới đây!

    Mẹ của Ngọc Hận – người phụ nữ miền Tây lam lũ, gầy gò và đen đuốc cho biết xưa chị mang thai con gái thứ 2 – tức bé Hận bị chồng đối xử tệ bạc và phụ tình. Chị bụng mang dạ chửa vẫn phải ra đồng làm lụng, kiếm tiền với hi vọng tiết kiệm đủ đi sinh con.

    Ngờ đâu người phụ nữ ấy phải vượt cạn một mình, không có đủ tiền đi đẻ. Chị hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận như để trút giận nỗi đau đớn, đắng cay nhất cuộc đời, theo Thanh Niên.

    Bé Nguyễn Ngọc Hận

    Bé Nguyễn Ngọc Hận

    Sở hữu tên chứa đựng đầy sự thù hận của mẹ, bé Ngọc Hận càng lớn càng tự nhận thức rõ ràng chuyện bản thân có cái tên “không bình thường”. Cô bé thường xuyên bị bạn bè trong lớp, trong trường hỏi về nguồn gốc của tên Hận. Và cô bé chẳng thể biết rõ, không biết trả lời các bạn ra sao cho hợp lý.

    Sau này Ngọc Hận từng tò mò về tên của bản thân. Cô bé thắc mắc rằng tại sao mình là con gái lại được mẹ đặt tên Hận. Cô bé thầm nghĩ rằng chắc phải có lý do đặc biệt cũng như nỗi khổ tâm nên mẹ mới quyết định đặt tên con như vậy.

    Và khi thấy Ngọc Hận đủ lớn, người mẹ đã kể tường tận câu chuyện của quá khứ cách đây hàng chục năm. Cô bé nghe xong đã không giận cha mẹ bởi đó chính là người sinh thành, cho cô bé một cuộc đời. Song cô bé luôn tự thấy tên rất xấu xí, chẳng giống ai giữa xã hội hiện đại này.

    Em thấy tên mình kỳ cục quá! Mỗi khi có người thắc mắc, em không biết phải trả lời sao vì quá ngại ngùng. Hơn cả nó gợi tên quá khứ không tốt đẹp của cha mẹ“, Ngọc Hận nói trên Kiến thức.

    Từng có quãng thời gian, thầy cô giáo của Ngọc Hận muốn giúp đỡ cô bé đổi tên. Nhưng vì một số lý do, họ chẳng thế giúp đỡ được học trò.

    Nhắc đến ước mơ, cô bé 11 tuổi bộc bạch rằng bản thân ước được đổi tên từ “Hận” thành “Hân”, chỉ cần mất đi dấu “nặng” sẽ khiến tên trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt cô bé cũng cảm thấy bớt áp lực khi đi ra ngoài, đối diện với người xung quanh.

    Cô giáo của Ngọc Hận cho biết ở trường thầy cô luôn an ủi, động viên cô bé cố gắng học tập để sau này có nghề nghiệp ổn định và một tương lai sáng ngời. Song họ luôn băn khoăn, sợ sau này cô bé đi làm sẽ gặp rắc rối, ảnh hưởng tinh thần… mỗi khi có người tò mò về nguồn gốc của cái tên Ngọc Hận

  • Vợ bị bị tai nạn liệt nên 4 tháng rồi tôi không được làm chuyện ấy, bí bách quá tôi để mặc cô ta 10 ngày trời để đi xả láng với em gái cùng công ty.

    Vợ bị bị tai nạn liệt nên 4 tháng rồi tôi không được làm chuyện ấy, bí bách quá tôi để mặc cô ta 10 ngày trời để đi xả láng với em gái cùng công ty.

    Cô vợ liệt nửa người của tôi chẳng thấy đâu chỉ thấy một người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực lộng lẫy và xinh đẹp vô cùng. Cô ấy ngồi trên sofa đầy thản nhiên và kiêu hãnh.

    Cách đây 4 tháng vợ tôi gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Sau gần 1 tháng điều trị ở bệnh viện thì cô ấy được xuất viện về nhà. Vợ tôi phải ngồi xe lăn chứ không thể đi lại được nữa. Vợ tôi kể lại bác sĩ nói rằng sau này cô ấy vẫn có khả năng hồi phục. Song có lẽ phải mất khá nhiều thời gian và công sức tập vật lý trị liệu.

    Tôi và vợ mới kết hôn được hơn 1 năm và vẫn chưa sinh con. Tôi là một người đàn ông trẻ tuổi, phóng khoáng và hướng ngoại, tự dưng bắt tôi phải ở nhà chăm sóc cô vợ liệt nửa người khiến tôi cực kỳ bí bách và khó chịu. Nhưng thuê người giúp việc thì điều kiện kinh tế của vợ chồng tôi lại chưa cho phép.

    Tôi vẫn còn trẻ khỏe, sức khỏe và sinh lý rất bình thường. Từ khi vợ bị bệnh, chúng tôi phải cay chuyện ấy. Phải “nhịn” trong thời gian dài khiến tôi vô cùng bất mãn và khó chịu. Rồi chuyện sinh con đẻ cái nữa, vợ tôi cứ thế này thì bao giờ chúng tôi mới được lên chức bố mẹ.

    Quan trọng là từ giờ tôi sẽ phải sống với một cô vợ khuyết tật. Đi đâu ra ngoài, người ta hỏi về vợ thì tôi biết phải trả lời ra sao? Chẳng may dẫn cô ấy ra ngoài rồi người ta sẽ chỉ chỏ, xì xào rằng tôi có một cô vợ không ra hình người.

    Bỏ vợ liệt nửa người đi xả láng với bồ, lúc về chồng bủn rủn nhìn cảnh tượng trong nhà - Ảnh 1.
    Tôi và vợ mới kết hôn được hơn 1 năm và vẫn chưa sinh con. Ảnh minh họaVới tất cả những lý do trên khiến tôi dần dần chán vợ và nảy sinh suy nghĩ muốn ly hôn. Thế rồi tôi rơi vào lưới tình của cô đồng nghiệp mới trẻ trung và xinh xắn. Tôi kiếm cớ bận công việc để đi sớm về khuya không quan tâm đến cô vợ liệt nửa người nữa. Tôi và người tình còn thường xuyên đi công tác cùng nhau, chính vì thế chúng tôi tha hồ tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn bên nhau.Hôm vừa rồi sau cả tuần trời đi công tác cùng người tình, kết hợp công việc và tận hưởng tình yêu. Cuối cùng tôi cũng trở về nhà với cô vợ liệt nửa người. Tôi đã hứa với người tình sẽ nhanh chóng tìm cách ly hôn vợ để cưới cô ấy. Thế nhưng khi mở cửa vào nhà thì đón chờ tôi là một cảnh tượng khiến tôi phải chết khiếp.Cô vợ liệt nửa người của tôi chẳng thấy đâu chỉ thấy một người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực lộng lẫy và xinh đẹp vô cùng. Cô ấy ngồi trên sofa đầy thản nhiên và kiêu hãnh. Người đó không ai khác chính là vợ tôi! Chiếc xe lăn đã biến mất không tăm tích. Trả lại cho tôi cô vợ lành lặn và xinh đẹp hơn cả khi xưa. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vợ ăn diện như vậy cả.“Là tôi cố ý chờ anh về đấy. Anh lại đây ký đơn ly hôn đi. Căn phòng trọ này anh cứ ở lại nếu muốn, còn tôi đã dọn sạch sẽ đồ đạc của tôi rồi. Tôi cũng muốn chia sẻ niềm vui với anh, đó là tôi đã mua một căn hộ mới ở tòa nhà bên kia… À thực ra tai nạn của tôi cũng chẳng nghiêm trọng đến thế đâu. Tôi cố ý diễn kịch để thử lòng anh đấy thôi. Ngờ đâu chưa được vài tháng thì anh đã lộ bộ mặt thật bạc bẽo rồi”, vợ tôi cười nói.Bỏ vợ liệt nửa người đi xả láng với bồ, lúc về chồng bủn rủn nhìn cảnh tượng trong nhà - Ảnh 2.

    Cô vợ liệt nửa người của tôi chẳng thấy đâu chỉ thấy một người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực lộng lẫy và xinh đẹp vô cùng. Ảnh minh họaSau đó vợ đứng dậy chìa lá đơn ly hôn ra trước mặt tôi với một đôi chân khỏe mạnh và lành lặn như chưa bao giờ bị tai nạn. Tôi giật mình khi nghe vợ nói đã mua nhà. Tôi còn nhớ nhiều đêm hai vợ chồng ở trong căn phòng trọ này, dõi mắt nhìn sang tòa nhà chung cư đắt đỏ gần đó mà ao ước có một ngày chúng tôi sẽ sở hữu được căn hộ ở đấy. Tại sao chỉ trong thời gian ngắn vợ tôi đã có đủ tiền để tự mua nhà?

    Trả lời cho câu hỏi của tôi, vợ bảo rằng bố mẹ cô ấy vẫn luôn muốn cho con gái một căn nhà nhưng cô ấy từ chối, để hai vợ chồng tôi tự lập bằng chính khả năng của mình. Hiện tại cô ấy đã độc thân không tiện ở nhà thuê nữa nên đã tiếp nhận căn nhà bố mẹ cho. Đến lúc đó tôi mới hay bố mẹ vợ lại có điều kiện đến vậy. Thế mà từ trước đến nay vợ tôi luôn giấu giếm, bố mẹ vợ cũng chẳng hé lộ với tôi bất kỳ điều gì.

    Vợ tôi đã có trong tay mọi bằng chứng ngoại tình của chồng. Nếu tôi không ký đơn, cô ấy dễ dàng có thể đơn phương ly hôn. Ký vào lá đơn ly hôn vợ đưa mà trong lòng tôi ngổn ngang bao cảm xúc. Tức giận vì bị vợ lừa dối, uất ức khi để tuột mất những gì đáng lẽ ra tôi sẽ được hưởng và hối hận khi đã trót cư xử với vợ như vậy. Nếu tôi cố gắng chăm sóc cho cô ấy tốt trong khoảng thời gian này thì có phải mọi thứ sẽ thuộc về tôi rồi hay không!!!

  • Cô giáo ra đề “Từ nào bỏ dấu sắc vẫn giữ nguyên nghĩa”, đáp án của bé tiểu học nhận điểm 10 tuyệt đối

    Cô giáo ra đề “Từ nào bỏ dấu sắc vẫn giữ nguyên nghĩa”, đáp án của bé tiểu học nhận điểm 10 tuyệt đối

    Ngôn ngữ Tiếng Việt là một kho tàng vĩ đại, đa dạng mà ở đó, trẻ sẽ học được vô vàn những kiến thức bổ ích trên hành trình theo đuổi con chữ và chạm đến ước mơ sau này. Học tốt ngôn ngữ là một lợi thế rất lớn đối với trẻ, đó là lý do mà các bậc phụ huynh và trường học đều đề cao giáo dục môn Tiếng Việt cho học sinh.

    Có rất nhiều dạng bài tập, kiến thức để trau dồi trình độ ngôn ngữ cho trẻ, ví dụ như một bài kiểm tra Tiếng Việt được cô giáo giao cho học sinh tiểu học từng viral trên các nền tảng mạng xã hội, và thu hút sự quan tâm của nhiều người ngay sau khi nó được chia sẻ.

    Cụ thể, bé lớp 3 đã nhận được đề bài kiểm tra từ giáo viên với đề bài: “Từ nào trong tiếng Việt bỏ dấu sắc mà vẫn giữ nguyên nghĩa?”

    . Một câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng thực tế lại đòi hỏi học sinh phải tư duy, phân tích và có một lượng từ vựng phong phú thì mới có thể đưa ra được đáp án chính xác nhất.

    Ở phần bài làm của mình, bé tiểu học đã đưa ra câu trả lời như sau: “Chữ tứ bỏ dấu sắc thì thành chữ tư, vẫn là số 4”

    . Nhận được đáp án từ học sinh, cô giáo ngay lập tức cho nhóc tỳ điểm 10 tròn trĩnh, không những thế cô còn để lại lời phê khiến học sinh hãnh diện:

    “Em thông minh hơn cô tưởng tượng!”. 

    Dù không biết thực hư ra sao, nhưng dân tình sau khi thấy bài kiểm tra Tiếng Việt này cũng phải dành những lời “có cánh” cho bé tiểu học. Một số người lớn còn thừa nhận, họ đã mất rất nhiều thời gian để tìm ra đáp án, thậm chí có người còn lắc đầu chịu thua huống hồ gì là trẻ nhỏ. Điều này càng chứng minh, bé tiểu học có tư duy nhanh nhạy, nhờ vậy mà nhóc tỳ mới đưa ra được câu trả lời thuyết phục như thế.

    Trong quá trình học ngôn ngữ, những câu đố mẹo như trên quả thực cần được tích cực phát huy, bởi lẽ, với những bài tập này, trẻ sẽ được kích thích tư duy, khả năng sáng tạo, từ đó khiến bé nhanh nhạy và thông minh hơn. Để học tốt và đạt được điểm số cao ở những dạng bài thế này, đòi hỏi trẻ phải có một lượng từ vựng phong phú và điều đó sẽ được tích luỹ trên hành trình học vấn của trẻ.

    Bên cạnh đó, để trẻ nâng cao vốn từ vựng tiếng Việt, có một số biện pháp sau đây mà cha mẹ có thể áp dụng:

    1. Đọc sách cùng trẻ

    Đọc sách là một trong những cách hiệu quả nhất để giúp trẻ nâng cao vốn từ vựng. Cha mẹ có thể chọn những cuốn sách phù hợp với độ tuổi và sở thích của trẻ, từ truyện cổ tích, sách tranh cho đến sách giáo khoa. Trong quá trình đọc, cha mẹ nên dừng lại để giải thích những từ mới, khuyến khích trẻ đặt câu hỏi và thảo luận về nội dung. Việc này không chỉ giúp trẻ tiếp thu từ mới mà còn phát triển khả năng phân tích và tư duy phản biện.

    2. Sử dụng Flashcards

    Flashcards (thẻ từ) là công cụ học tập thú vị và hiệu quả. Cha mẹ có thể tạo ra các thẻ từ với hình ảnh minh họa và từ vựng liên quan. Việc chơi các trò chơi với flashcards, như tìm từ hoặc ghép từ với hình ảnh, sẽ giúp trẻ ghi nhớ từ vựng một cách tự nhiên và vui vẻ. Điều này cũng khuyến khích trẻ tham gia tích cực vào quá trình học tập.

    3. Khuyến khích trẻ viết nhật ký

    Viết nhật ký là một cách tuyệt vời để trẻ thực hành ngôn ngữ. Cha mẹ có thể khuyến khích trẻ viết về những trải nghiệm hàng ngày, cảm xúc và suy nghĩ của mình. Việc này không chỉ giúp trẻ củng cố từ vựng mà còn phát triển khả năng viết lách và trình bày ý tưởng. Để tăng cường hiệu quả, cha mẹ có thể cùng trẻ đọc lại nhật ký và hướng dẫn cách sử dụng từ vựng phong phú hơn.

    Ảnh minh hoạ

    4. Chơi các trò chơi ngôn ngữ

    Các trò chơi ngôn ngữ như đố từ, trò chơi ghép từ, hoặc những trò chơi tương tác khác có thể giúp trẻ học từ vựng một cách thú vị. Cha mẹ có thể tổ chức các cuộc thi nhỏ trong gia đình, nơi trẻ có cơ hội sử dụng từ mới và nhận phản hồi ngay lập tức. Những hoạt động này không chỉ tạo ra không khí vui vẻ mà còn khuyến khích trẻ tích cực tham gia vào việc học.

    5. Khuyến khích giao tiếp với người khác

    Việc giao tiếp thường xuyên với người lớn và bạn bè giúp trẻ thực hành và mở rộng vốn từ vựng. Cha mẹ có thể tạo điều kiện cho trẻ tham gia vào các hoạt động nhóm, câu lạc bộ hoặc các lớp học ngoại khóa. Khi trẻ được khuyến khích nói chuyện và diễn đạt ý kiến của mình, chúng sẽ có cơ hội sử dụng từ mới và cải thiện khả năng ngôn ngữ.

    6. Sử dụng công nghệ hỗ trợ học tập

    Trong thời đại công nghệ, cha mẹ có thể tận dụng các ứng dụng và trang web học tập để giúp trẻ mở rộng từ vựng. Nhiều ứng dụng cung cấp trò chơi và bài học ngôn ngữ hấp dẫn, giúp trẻ học từ mới một cách hiệu quả. Điều này không chỉ tạo động lực cho trẻ mà còn giúp chúng tiếp cận với phương pháp học hiện đại.

    Xem thêm: Con tính 10-3-2=5, cô giáo gạch sai cả bài toán, mẹ bức xúc đã đời rồi ngượng ngùng nhận sai

    Đã qua rồi cái thời cộng, trừ, nhân, chia chỉ đơn giản là công thức khuôn mẫu, áp dụng rồi cho tính ra kết quả. Học sinh bây giờ ngoài kiến thức căn bản của các môn học, còn phải biết vận dụng phân tích đối với những bài tập nâng cao để rèn luyện khả năng giải quyết một bài toán khó, đòi hỏi tư duy.

    Một số bài tập toán tư duy được thiết kế để giúp các em dần hoàn thiện những kỹ năng tính toán này. Tuy nhiên, vì có những bài tập khá lạ lẫm với cha mẹ học sinh nên đôi khi vì bất đồng mà xảy ra những tình huống làm mất đi mối tương giao tốt đẹp giữa phụ huynh, học sinh và giáo viên.

    Có một câu chuyện diễn ra tại lớp học toán cấp tiểu học ở Trung Quốc. Người kể câu chuyện này cũng là một trong những nhân vật chính.

    Hôm ấy, con trai của chị về nhà đưa ra bài tập toán bị cô giáo gạch sai. Đề bài như sau: “Có 10kg muối, ăn 3 trước 3kg, sau đó ăn thêm 2kg. Tổng cộng thiếu bao nhiêu kg muối?

  • Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Lực lượng chức năng xuất hiện tại khu An Ninh, nhiều xe ô tô biển xanh di chuyển vào sân trụ sở Trạm Quản lý thị trường số 4.

    Chiều tối 29-11, hàng chục cảnh sát cùng nhiều xe biển xanh đã xuất hiện và phong tỏa khu vực Trạm Quản lý thị trường (QLTT) số 4 tại xã Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn.

    Sự việc thu hút hàng trăm người dân đến theo dõi khiến giao thông qua khu vực gặp khó khăn.

    Đến khoảng 18 giờ cùng ngày, lực lượng Cảnh sát cơ động được tăng cường thêm để đảm bảo trật tự. Cơ quan chức năng đã dựng rào chắn, căng dây phong tỏa lối vào từ đường lớn giao với đường Chi Lăng.

    Trước đó, ngày 28-11, công an cũng đã tới kiểm tra tại địa điểm này. Ghi nhận thực tế cho thấy cổng trụ sở đóng kín, một số phòng bên trong có dán giấy ở cánh cửa.

    Liên quan đến sự việc trên, ông Cao Văn Hòa, Chủ tịch UBND xã Hữu Lũng, xác nhận việc lực lượng công an tới làm việc có liên quan đến các thông tin trên mạng xã hội về ông Đ.V.S..

    Được biết, ông Đ.V.S. từng giữ chức Phó đội trưởng Đội QLTT số 4. Ông S. đã nghỉ công tác từ ngày 1-3-2025.

    Hiện, vụ việc đang được cơ quan chức năng làm rõ.

  • Đi làm xa mỗi tháng gửi về cho mẹ 20 triệu nuôi vợ mới si::nh, lúc về ch::ết điếng khi thấy vợ bế con ngồi ăn mì tôm

    Đi làm xa mỗi tháng gửi về cho mẹ 20 triệu nuôi vợ mới si::nh, lúc về ch::ết điếng khi thấy vợ bế con ngồi ăn mì tôm

    Tôi tên là Tuấn, kỹ sư xây dựng. Vì muốn vợ con có cuộc sống sung túc nên khi vợ tôi bầu tháng thứ 7 tôi đã chấp nhận đi làm giám sát công trình ở tận biên giới, cách nhà hơn 400km để có thêm thu nhập lo cho con sau này.

    Lương tháng tôi được 35 triệu. Tôi giữ lại 5 triệu chi tiêu, còn lại gửi về cho mẹ. Ngày vợ sinh con tôi cũng chỉ tranh thủ về được có 2 ngày rồi lại đi luôn và nhờ mẹ chăm vợ con hộ. Tôi dặn mẹ kỹ lưỡng: “Mẹ ơi, Hiền mới sinh, sức khỏe yếu. Mỗi tháng con gửi mẹ 20 triệu để mẹ lo cơm nước, bồi dưỡng cho hai mẹ con cô ấy. Còn 10 triệu mẹ cứ giữ lấy mà tiêu hoặc tiết kiệm hộ con.”

    Mẹ tôi gật đầu lia lịa: “Mày cứ yên tâm. Con dâu là con con, cháu nội là cháu tao. Tao không chăm thì ai chăm? Cứ để đấy mẹ lo cho nó béo trắng ra.”. Tôi yên tâm lên đường. Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

    Nửa tháng đầu tiên, mọi chuyện có vẻ ổn. Nhưng sau đó tôi bắt đầu thấy lạ. Mỗi lần tôi gọi video về buổi tối để nhìn mặt con, Hiền đều không nghe máy. Cô ấy tắt đi và chỉ nhắn lại những dòng tin ngắn ngủi, lạnh lùng: “Con ngủ rồi, nghe máy con thức.”…”Em mệt, em ngủ trước đây.”…”Mạng lag lắm anh ạ.”…

    Tôi gọi cho mẹ, bà Thoa than thở: “Ôi dào, vợ mày nó sướng quá hóa rồ đấy con ạ. Cơm bưng nước rót tận miệng mà mặt lúc nào cũng sưng sỉa. Nó bảo mày đi xa, nó buồn, nó chẳng thiết nói chuyện.”

    Nghe mẹ nói, cộng với thái độ lạnh nhạt của vợ, tôi bắt đầu sinh nghi. Đàn bà xa chồng, lại mới sinh tâm lý bất ổn, hay là cô ấy có ai khác? Hay cô ấy giấu tôi làm chuyện gì mờ ám, lấy tiền của tôi đưa cho nhà ngoại?

    Cơn ghen và sự nghi ngờ như ngọn lửa âm ỉ đốt cháy tâm can tôi. Ngày thứ Sáu, tôi quyết định không báo trước, bắt xe khách chuyến đêm để về nhà “đánh úp”, xem thực hư vợ tôi đang làm cái gì.

    11 giờ trưa, tôi về đến đầu ngõ. Căn nhà 2 tầng khang trang im lìm. Tôi rón rén mở cổng bằng chìa khóa riêng. Bước vào sân, tôi nghe thấy tiếng tivi mở lớn và tiếng cười nói rôm rả trong phòng khách.
    Qua khe cửa sổ, tôi thấy mẹ tôi và cô em gái (đã lấy chồng nhưng hay về ăn chực) đang ngồi ăn cơm. Trên bàn là mâm cơm thịnh soạn: Gà luộc, canh măng, giò lụa…

    Tôi thở phào. Mẹ ăn uống thế này thì chắc vợ con tôi cũng được chăm sóc tốt. Chắc Hiền đang ngủ hoặc ăn trong phòng. Tôi định đẩy cửa bước vào tạo bất ngờ, nhưng một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi dừng lại. Tôi muốn xem vợ tôi đang làm gì khi không có tôi.

    Tôi vòng ra phía sau nhà, nơi có gian bếp cũ và phòng ngủ nhỏ mà mẹ tôi bảo dọn cho Hiền ở cữ “cho kín gió”. Và cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi ngừng đập.

    Cánh cửa bếp khép hờ. Trong ánh sáng lờ mờ, ẩm thấp, Hiền đang ngồi co ro trên chiếc chõng tre cũ kỹ. Cô ấy gầy rộc đi, hai má hóp lại, da xanh như tàu lá chuối. Trên tay Hiền đang bế đứa con gái đỏ hỏn của tôi, con bé đang ngằn ngặt khóc.

    Còn Hiền… cô ấy đang ăn trưa. Không có gà luộc. Không có canh măng. Trước mặt cô ấy là một bát mì tôm úp vội, nước đã nguội ngắt, sợi mì trương phềnh lên. Không có lấy một miếng thịt, không một cọng rau. Hiền vừa dỗ con, vừa và vội miếng mì. Nước mắt cô ấy rơi lã chã xuống bát mì, mặn chát.

    Vừa ăn, cô ấy vừa nấc nghẹn: “Nín đi con… mẹ xin lỗi… mẹ đói quá… mẹ ăn miếng rồi mẹ cho con ti…”. Tôi đứng chết lặng. Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, chạy rần rật từ chân lên đỉnh đầu. “20 triệu một tháng”! Tôi gửi 20 triệu để vợ tôi ăn mì tôm trương phềnh thế này sao? Không thể kìm nén thêm một giây nào nữa.

    RẦM!!!

    Tôi tung chân đạp phăng cánh cửa gỗ mục nát. Cánh cửa đập vào tường tạo nên tiếng động kinh hoàng. Hiền giật bắn mình, bát mì trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô ấy ôm chặt con, co rúm người lại vì sợ hãi. Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ấy mở to, hoảng loạn tột độ, rồi òa khóc nức nở: “Anh… anh về…?”

    Ở nhà trên, mẹ tôi và cô em gái nghe tiếng động lớn cũng hốt hoảng chạy xuống. Thấy tôi đứng sừng sững giữa nhà với đôi mắt đỏ ngầu, mẹ tôi lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu: “Ơ… thằng Tuấn… mày về bao giờ thế con? Sao không báo mẹ?”

    Tôi không trả lời mẹ. Tôi bước tới, nhìn bát mì vương vãi dưới đất, rồi nhìn người vợ tiều tụy như xác ve. Tôi quay sang nhìn mẹ tôi, giọng gầm lên như thú dữ: “20 triệu một tháng của tôi đâu? Hả???”

    Mẹ tôi run rẩy: “Thì… thì mẹ lo cơm nước… Nhưng vợ mày nó bảo nó ngán cơm, nó thích ăn mì tôm cho lạ miệng… Mẹ chiều nó…”. “Mẹ nói thế mà nghe được à!” – Tôi hét lên, chỉ tay vào mâm cơm thừa đầy ắp thịt cá ở nhà trên. – “Mẹ ăn gà, ăn giò, còn vợ con mới đẻ thì mẹ cho ăn mì tôm không người lái? Mẹ làm thế có được không? Con gái mẹ đi lấy chồng người ta cho ăn như thế mẹ có chịu được không”?

    Hiền lúc này mới dám lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh ơi… không phải em thích ăn mì đâu. Mẹ bảo tiền anh gửi về phải để dành xây lại cái cổng và mua xe cho cô Út. Mẹ bảo em ăn bám, đẻ con gái thì chỉ được ăn thế thôi. Mẹ cấm em nghe điện thoại của anh, mẹ bảo nếu mách lẻo mẹ sẽ đuổi hai mẹ con ra đường…”

    Tôi nghe mà tim như bị ai bóp nát. Hóa ra sự im lặng của vợ tôi là sự cam chịu của một người phụ nữ bị cô lập, bị bạo hành tinh thần ngay trong chính ngôi nhà của chồng.

    Mẹ tôi bắt đầu lu loa: “Ối giời ơi, con tôi đi làm xa về nó nghe lời vợ nó chửi mẹ! Tao nuôi mày khôn lớn để giờ mày đội vợ lên đầu à? Tiền mày tao giữ hộ chứ tao ăn hết của mày à?”

    Tôi không tranh cãi nữa. Sự hiếu thảo mù quáng của tôi đã hại chết vợ con tôi rồi. Tôi lao vào tủ quần áo, vơ vội mấy bộ đồ của Hiền và tã lót của con nhét vào ba lô. Tôi bế thốc vợ và con lên. Hiền sợ hãi:
    – “Anh ơi… đi đâu thế anh?”

    Tôi nhìn thẳng vào mặt mẹ tôi và cô em gái đang đứng trơ mắt ếch: “Mẹ, con là con trai mẹ, con có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ. Nhưng mẹ đã đối xử với vợ con con như kẻ thù, thì đừng trách con bất nghĩa. Từ nay, mỗi tháng con sẽ chỉ gửi đúng 3 triệu tiền ăn cho mẹ như luật định. Còn lại mọi thứ ở đây mẹ tự lo đi.”

    – “Mày… mày dám bỏ nhà đi à? Mày bước ra khỏi cửa là tao từ mặt!” – Mẹ tôi gào lên.

    Tôi quay lưng, giọng lạnh băng: “Con không cần mẹ từ mặt. Chính mẹ đã đẩy con đi.”

    Tôi bế vợ con ra thẳng ngõ, vẫy một chiếc taxi. Trên xe, Hiền vẫn khóc, nhưng lần này cô ấy dựa đầu vào vai tôi. Tôi ôm chặt hai mẹ con, nước mắt tôi cũng rơi xuống. “Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Từ nay, anh sẽ không để ai làm khổ mẹ con em nữa. Dù có phải đi thuê nhà, ăn cháo, anh cũng sẽ tự tay chăm sóc em.”

    Sau ngày hôm đó, tôi xin chuyển công tác về gần nhà, thuê một căn nhà nhỏ. Mỗi lần nhìn vợ tôi hồng hào trở lại, con tôi bụ bẫm, tôi biết mình đã làm đúng. Cú đạp cửa ngày hôm ấy không chỉ phá vỡ cánh cửa gỗ mục, mà còn phá vỡ xiềng xích của những hủ tục và sự nhu nhược trong tôi.

  • Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.

    “Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

    Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:

    “Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”

    Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.

    Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:

    “Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”

    Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.

    Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:

    “Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”

    Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.

    Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng tôi quyết tâm: dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con.

  • Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng giả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đáp trả cao tay khiến cả rạp cươí náo loạn

    Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng giả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đáp trả cao tay khiến cả rạp cươí náo loạn

    Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng gi///ả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đá//p tr//ả cao tay khiến cả rạp cươí n///áo lo///ạn

    Đám cưới của Minh và Hương là niềm vui sau 3 năm yêu đương. Minh là trai phố, con nhà khá giả, còn Hương là cô gái /tỉnh l/ẻ, con nhà làm nông, bố mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng đồng và mấy co/n lợ/n.

    Ngày dạm ngõ, mẹ Minh – bà Thu – nhìn quanh căn nhà cấp bốn x/ập x/ệ mà cau mày. Sau buổi nói chuyện, khi ra cổng, bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng ngọt như đường:

    “Chị cầm cái kiềng này về nhé, hôm cưới nhớ đeo cho con gái chị cho đẹp mặt. Dâu con nhà tôi không thể tay trắng bước ra rạp được, người ta cười.”

    Mẹ Hương bối rối nhận lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng khi về nhà, bà mở hộp ra thì ng//ã qu//ỵ — bên trong là chiếc kiềng vàng g//iả, nhẹ hều và lấp lánh như nhựa mạ.

    Bà lặng người, nư/ớc m/ắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn:

    “Người ta co//i th//ường con mình đến vậy sao…”

    Bà không nói gì với Hương, chỉ im lặng cất chiếc kiềng ấy vào tủ. Suốt đêm hôm đó, bà ngồi nhìn tấm hình cưới con gái mà n/ước m/ắt không ngừng rơi.

    Đến ngày cưới, rạp được dựng hoành tráng bên nhà trai. Họ hàng, quan khách tấp nập. Khi MC hô to phần trao quà cưới, mẹ Minh oai vệ bước lên sân khấu, giọng sang sảng:

  • Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì

    Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì

    Hôm đó, nhóm 6 người chúng tôi đi ăn cưới con bạn học cũ — con Thảo, đứa từng nghèo nhất lớp.
    Từ hồi học xong, nó ít liên lạc, ai cũng tưởng đời nó lận đận, nên khi nghe tin cưới, cả nhóm bàn nhau:

    “Mừng cho nó 500k/người là hợp lý, vừa có tâm vừa không phô trương.”

    Thế mà vừa đến nơi, nhìn mâm cỗ nhà gái, đứa nào cũng trố mắt.
    Chỉ có vài món đơn giản: gà luộc, đậu sốt, dưa góp, canh mướp, tráng miệng thì… đúng 1 quả chuối.

    Thằng Tuấn bĩu môi:

    “Trời ơi, cưới gì mà như giỗ thế này, 500k phí quá!”

    Cả nhóm ngồi xì xầm, cuối cùng mấy đứa rủ nhau ra xe “đổi phong bì” — lén rút bớt tiền còn 300k, bảo nhau:

    “Chắc nó chẳng kiểm phong bì đâu, miễn có mặt là quý rồi.”

    Cả buổi tiệc, Thảo vẫn tươi cười, đi từng bàn rót rượu, cảm ơn rối rít.
    Ai ngờ…

    tối hôm đó, cả nhóm đều nhận được tin nhắn chung trong group Messenger cũ — do chính Thảo gửi.

    “Cảm ơn các bạn đã đến dự cưới mình. Mâm cỗ hôm nay có thể đơn sơ, vì số tiền mình dành để làm tiệc, mình dùng trả viện phí cho mẹ — bà vừa qua cơn nguy kịch sau đợt chạy thận tuần trước. Mình chỉ sợ không kịp chờ ngày cưới.


    Nhưng nhìn thấy các bạn, mình vui lắm, thật lòng cảm ơn.”

    Không ai nói thêm được lời nào.
    Thằng Tuấn lặng lẽ gỡ phong bì rỗng ra khỏi túi, còn con My — đứa hăng nhất vụ “đổi tiền” — nghẹn giọng:

    “Lẽ ra… mình nên mừng nhiều hơn mới phải.”

    Ngày hôm sau, cả nhóm nhắn lại xin lỗi Thảo, nhưng cô chỉ trả lời vỏn vẹn một câu:

    “Không sao đâu, mình vui vì các bạn vẫn đến. Tiền thì không quan trọng… tình bạn mới là thứ mình quý.”

    Từ hôm đó, không ai trong nhóm còn dám chê bai đám cưới nào nữa.
    Vì đôi khi, một mâm cỗ giản dị lại chứa cả tấm lòng và nước mắt của người ta.

  • Anh phụ hồ yêu cô gái qu;á;n h;;á;t, tuần nào cũng ghé thăm. Anh gom đủ 200 triệu chuộc cô về làm vợ, ai ngờ đến đúng ngày cưới thì xảy ra chuyện…

    Anh phụ hồ yêu cô gái qu;á;n h;;á;t, tuần nào cũng ghé thăm. Anh gom đủ 200 triệu chuộc cô về làm vợ, ai ngờ đến đúng ngày cưới thì xảy ra chuyện…

    Quán karaoke nằm nép mình bên con đường quốc lộ, nơi những người đàn ông lao động nghèo thường tụ tập sau giờ tan ca để giải sầu. Hôm đó, anh Tùng – thợ phụ hồ hơn 30 tuổi, chưa vợ – lần đầu bị mấy ông bạn rủ vào “tay vịn”. Anh ngượng ngùng, lóng ngóng như gà mắc tóc khi cô gái tên Nhung bước vào phòng, giọng trong veo cất lên một bài hát cũ.

    Không giống những cô gái anh từng gặp, Nhung có đôi mắt buồn. Khi những người đàn ông khác cụng ly, đùa cợt, Tùng chỉ lặng lẽ nhìn cô. Tối đó, anh chẳng say rượu… mà say ánh mắt ấy.

    Từ hôm ấy, cứ cuối tuần, anh lại tìm cớ ghé quán, ngồi đúng phòng đó, chỉ để được gặp Nhung. Họ nói chuyện nhiều hơn. Anh kể mình là phụ hồ, đang ráng dành dụm mua căn phòng trọ để sau này có mái ấm. Còn cô chỉ cười nhẹ, chẳng nói nhiều về bản thân — chỉ nói một câu mà anh nhớ mãi: “Em cũng ước có một mái nhà bình yên.”

    Một ngày, khi anh ngập ngừng nói:
    – Nếu em muốn… anh có thể chuộc em về, cưới em làm vợ thật sự.
    Nhung nhìn anh rất lâu, nước mắt rưng rưng:
    – Có người từng nói với em câu này… nhưng anh là người đầu tiên khiến em tin được.

    Từ hôm đó, Tùng làm quần quật, gần như không nghỉ. Anh gom từng đồng công nhật, bớt ăn sáng, bớt hút thuốc. Sau 8 tháng, anh có đúng 200 triệu – số tiền mà Nhung bảo đủ để “chuộc hợp đồng” với quán. Anh ôm xấp tiền, lòng lâng lâng hạnh phúc như người sắp mở ra cánh cửa mới của cuộc đời.

    Ngày anh đến đón Nhung rời quán, cô cười thật tươi. Anh nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian.

    Đám cưới được lên lịch vào cuối tuần sau. Tùng thuê nhà, mượn bàn ghế, mua váy cưới… Mọi người trong xóm trọ đều biết, ai cũng chúc mừng. Anh Tùng – thằng phụ hồ quanh năm dãi nắng – cuối cùng cũng có cô vợ trẻ xinh đẹp.

    Thế nhưng sáng hôm đám cưới, điện thoại anh đổ chuông liên tục, nhưng đầu dây bên kia im lặng. Anh chạy khắp nơi, gọi cho Nhung, gọi cả cho người trong quán karaoke… Không ai biết cô ở đâu. Cả chiếc vali nhỏ mà cô mang theo hôm rời quán cũng biến mất.

    Giữa tiếng nhạc cưới vang lên, chú rể mặc vest cũ ngồi bệt ngoài sân, mặt trắng bệch. Mọi người xì xào. Anh chỉ lặp đi lặp lại một câu:
    – Cô ấy nói… muốn có mái nhà bình yên mà…

    200 triệu dành dụm cả một đời. Một đám cưới không có cô dâu. Một giấc mơ tình yêu tan như bọt nước.

    Tối hôm đó, Tùng ngồi một mình bên căn phòng trọ, nhìn chiếc váy cưới trắng treo trên tường. Anh cười như một kẻ say. Không phải say rượu… mà say vì lần đầu trong đời, anh tin vào một lời hứa.

    Mấy tháng sau, người ta không còn thấy anh Tùng cười nữa. Căn phòng trọ ngày xưa chật kín tiếng cười chuẩn bị đám cưới giờ chỉ còn lặng ngắt. Anh vẫn đi làm đều, vẫn vác bao xi măng, gánh gạch như trước, nhưng ánh mắt đã trầm lại, già đi mấy tuổi.

    Đám bạn rủ đi hát karaoke, anh lắc đầu. Từ sau hôm đó, anh chưa một lần bước chân vào chỗ cũ nữa.

    Một chiều mưa, khi anh vừa tan ca về, có một cô gái ngồi nép bên hiên trọ. Mái tóc rối bù, áo khoác sờn bạc — là Nhung. Cô gầy rộc đi, ánh mắt chẳng còn lấp lánh như ngày xưa. Vừa thấy anh, cô bật khóc.

    – Em xin lỗi… – cô nghẹn ngào – Người ta đưa em đi tỉnh khác… em không thoát được. Em tưởng em có thể đổi đời, nhưng rốt cuộc chỉ là một món hàng.

    Tùng đứng im, mưa nặng hạt quất vào mặt lạnh buốt. Anh từng tưởng tượng rất nhiều cảnh gặp lại, nhưng không phải thế này.

    – 200 triệu đó… – anh nói khẽ – là cả đời dành dụm của anh. Anh không trách… nhưng anh không còn đủ lòng tin nữa.

    Nhung cúi gằm mặt, đôi vai run lên. Cô không xin anh tha thứ, chỉ nhẹ nhàng đặt một chiếc phong bì xuống đất, trong đó là số tiền còn lại mà cô đã lén giữ lại khi trốn thoát.

    – Em không còn gì… chỉ còn một chút này để trả anh. Anh đừng nhớ đến em nữa.

    Cô bỏ đi, bóng dáng nhỏ thó khuất dần trong màn mưa.

    Tùng đứng nhìn chiếc phong bì nằm lặng trên nền xi măng ướt. Anh không nhặt lên. Bởi anh hiểu, có những vết thương không phải vì tiền mà là vì niềm tin bị đánh cắp.

    Hôm sau, anh xin theo đội công trình lên tỉnh xa làm việc. Anh bảo với mấy người bạn:
    – Ở đây, anh không còn gì để chờ nữa.

    Và thế là, người đàn ông phụ hồ năm nào gom góp từng đồng để cưới vợ… giờ học cách bắt đầu lại, một mình.