Tác giả: admin

  • Cưới 17 năm, ngoại tình 13 năm, có cả con riêng bên ngoài – vợ đề nghị ly hôn

    Cưới 17 năm, ngoại tình 13 năm, có cả con riêng bên ngoài – vợ đề nghị ly hôn

    “17 năm trước, cô từng tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian khi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh. Nhưng 17 năm sau, cô nhận ra, điều duy nhất chồng mình chưa phản bội, chỉ là… giấy đăng ký kết hôn. Câu trả lời của anh ta khi cô đề nghị ly hôn, khiến cả phiên tòa chết lặng.”

    Thảo quen Dũng năm 24 tuổi, khi vừa tốt nghiệp đại học sư phạm. Dũng là kỹ sư xây dựng, hơn cô 5 tuổi, ăn nói khéo léo, chín chắn và dường như luôn biết cách khiến cô cảm thấy được yêu thương, che chở. Mối tình kéo dài gần hai năm và kết thúc bằng một đám cưới ấm cúng. Thảo nghĩ mình đã cưới được người đàn ông của đời mình.

    Những năm đầu, cuộc sống hôn nhân rất êm đềm. Dũng đi làm, Thảo ở nhà chăm con sau khi sinh bé Bình. Dũng thường về nhà muộn, nhưng vẫn có những cái ôm nhẹ, những nụ hôn lên trán vợ đầy dịu dàng. Cô tin vào cuộc sống giản dị, vào chồng mình, và vào gia đình nhỏ mà cô đã hy sinh tất cả để vun đắp.

    Nhưng rồi, bắt đầu từ năm thứ tư của cuộc hôn nhân, mọi thứ dần thay đổi.

    Dũng bắt đầu đi công tác thường xuyên, vắng nhà từ vài ngày đến cả tuần. Anh ít trò chuyện với vợ, thường cáu gắt mỗi khi cô hỏi han:– “Em hỏi nhiều làm gì, em không hiểu được công việc của anh đâu.”

    Chuyện chăn gối thưa thớt. Những đêm vắng lạnh kéo dài khiến Thảo lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.

    Một đêm, khi Dũng đang tắm, điện thoại anh ta đổ chuông liên tục. Thảo do dự nhưng linh cảm thúc đẩy cô mở điện thoại. Tin nhắn hiện lên:“Anh ngủ ngon nhé. Em và bé con nhớ anh nhiều lắm.”

    Tim cô như ngừng đập.

    – “Ai vậy?” – Thảo hỏi khi Dũng ra khỏi phòng tắm.

    – “Bạn thôi. Em đừng làm quá lên.” – Dũng gắt, giật lại điện thoại.

    Lần đầu tiên, Thảo nghi ngờ chồng. Nhưng rồi, cô tự trấn an: Có thể là hiểu lầm. Mình phải giữ gia đình, vì con…

    Cứ thế, cô chọn im lặng suốt nhiều năm. Cô hy sinh, nuốt nước mắt, trở thành người vợ cam chịu, miễn sao chồng vẫn gửi tiền, con vẫn đủ đầy.

    Thế nhưng, năm thứ 17 của cuộc hôn nhân, một cuộc điện thoại lạ gọi đến giữa trưa:– “Chị là vợ của anh Dũng đúng không? Chị nên biết anh ấy không chỉ có mình chị…” – giọng một người phụ nữ đầy thách thức.

    Thảo run rẩy, lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cô thuê người theo dõi chồng. Và rồi, những tấm ảnh khiến cô chết lặng: Dũng tay trong tay với một người phụ nữ khác, cùng đưa một bé gái khoảng 6 tuổi đi học. Trong đoạn ghi âm, bé gái gọi Dũng là “bố”.

    Thảo như rơi vào vực sâu. 13 năm lừa dối, 13 năm sống song song hai cuộc đời. Một bên là người vợ hiền lành, nhẫn nhịn. Một bên là người tình và đứa con riêng.

    Cô không khóc, chỉ lặng lẽ thu thập mọi bằng chứng: hình ảnh, đoạn ghi âm, sao kê tài chính… Rồi một ngày, khi Dũng bước vào nhà, cô ngồi đợi sẵn.– “Anh có gì muốn nói với em không?”– “Cô lại phát hiện gì nữa à?” – Dũng lạnh lùng.– “Em biết hết rồi. Cô ta, đứa bé đó. Mười ba năm… đủ rồi. Em muốn ly hôn.”

    Dũng bật cười. Cái cười khinh bạc nhất cô từng nghe trong đời:– “Cô nghĩ ly hôn dễ thế à? Cái nhà này tôi mua, cô đi đâu thì đi. Còn thằng Bình, tôi nuôi.”

    Không phải nỗi đau từ sự phản bội, mà là sự vô sỉ trơ tráo của một kẻ từng là chồng mình khiến Thảo bật khóc. Nhưng lần này, nước mắt không phải của sự yếu đuối, mà là nước mắt của sự thức tỉnh.

    “Tôi sẽ ra đi. Nhưng tôi không đi tay trắng. Tôi sẽ khiến anh trả giá.”

    Thảo gặp luật sư ngay sáng hôm sau. Cô đưa toàn bộ chứng cứ, từ tin nhắn, đoạn ghi âm, hình ảnh, đến giấy khai sinh của đứa bé gái – nơi ghi rõ Dũng là cha ruột. Cô lặng lẽ chuẩn bị cho cuộc chiến, không còn hy vọng gì ở người đàn ông ấy nữa.

    Phiên tòa ly hôn đầu tiên diễn ra sau hơn một tháng. Dũng xuất hiện với dáng vẻ tự tin, ngạo mạn. Anh không mời luật sư. Có lẽ anh nghĩ Thảo sẽ không dám đấu lại mình.

    Nhưng Thảo không còn là người phụ nữ sợ hãi ngày nào. Cô đứng thẳng lưng trước vành móng ngựa, trình bày rõ ràng từng bằng chứng. Phòng xử im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở. Ngay cả thẩm phán cũng nhíu mày khi đọc giấy khai sinh đứa bé ngoài giá thú.

    Dũng vẫn ngoan cố:– “Tôi đã nuôi cô ta 17 năm, cô ta ở nhà không đi làm, sống sung sướng. Giờ cô ta đòi bỏ tôi à?”

    Thẩm phán nghiêm giọng:– “Anh là người phản bội. Vợ anh không có lỗi. Sao lại đổ cho người bị hại?”

    Khi được hỏi:– “Anh có đồng ý ly hôn không?”

    Dũng trả lời bằng giọng lạnh tanh:– “Không. Tôi không ly hôn. Tôi không chấp nhận người đàn bà vô ơn.”

    Câu nói khiến cả khán phòng rít lên giận dữ. Ai cũng phẫn nộ trước sự trơ tráo đến tận cùng. Ngay cả những nhân viên tòa án cũng lắc đầu.

    Cuối cùng, tòa tuyên: ly hôn chấp thuận, tài sản chia đôi theo luật, nhà bán chia nửa, con trai do Thảo nuôi, Dũng phải chu cấp hàng tháng. Dũng giận dữ đập bàn, bỏ về giữa lúc thẩm phán chưa kịp nói xong.

    Nhưng cuộc sống không dừng lại ở đó. Mai – người tình – sau khi biết Dũng mất nhà và phải chu cấp, đã rời bỏ anh ta, để lại con gái chung. Dũng mất việc vì bê bối bị phơi bày. Giờ anh ta vừa phải chu cấp cho con trai, vừa nuôi con gái nhỏ một mình.

    Thảo thì khác. Cô học nghề kế toán, mở một tiệm nhỏ. Bình – con trai – trưởng thành, yêu thương mẹ hơn bao giờ hết. Dù thiếu cha, nhưng cậu bé chưa từng thấy mình thiếu tình yêu.

    Hai năm sau, trong một buổi họp lớp cũ, Thảo gặp lại một người bạn từng thầm yêu cô năm xưa. Anh là người đàn ông đã ly hôn, chững chạc, hiểu chuyện. Họ ngồi bên nhau, không lời tỏ tình nào, nhưng ánh mắt thì nói lên tất cả.

    “Ngày xưa em nghĩ tình yêu là hy sinh. Giờ em mới hiểu, yêu thương không phải là từ bỏ chính mình.” – Thảo mỉm cười.

    Và cô bước tiếp, lần này không cần nắm tay ai để mạnh mẽ.

  • Về nhà sau ca trực muộn, vợ s:ững s:ờ thấy chồng ô:m b:ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ

    Về nhà sau ca trực muộn, vợ s:ững s:ờ thấy chồng ô:m b:ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ

    Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót khẽ gõ trên sàn gỗ tạo nên âm thanh quen thuộc. Đồng hồ tường chỉ mười giờ đêm. Ngôi nhà chìm trong im lặng, khác thường đến mức khiến cô khựng lại.

    Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới. Ca trực muộn ở bệnh viện vừa kết thúc, cô tranh thủ ghé lấy chiếc đồng hồ mà cô đã đặt khắc tên hai vợ chồng – món quà nhỏ cho chồng, người bạn đời cô từng nghĩ sẽ cùng đi đến cuối con đường. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, cho đến khi cảm giác bất an len lỏi vào tim.

    Không tiếng tivi, không mùi đồ ăn khuya. Không cả tiếng Nam gọi từ phòng bếp như mọi khi. Chỉ có bóng tối và sự im ắng lạnh lẽo.

    Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác và bước lên cầu thang. Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt ra. Lan khẽ đẩy cửa.

    Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người cô như đông lại.

    Nam – chồng cô – đang nằm trên giường, tay choàng qua người một phụ nữ lạ. Cả hai ngủ say, chăn mỏng trượt xuống để lộ bờ vai trần của cô gái kia. Một cảnh tượng như tát thẳng vào mặt Lan, khiến cô phải bấu mạnh vào khung cửa để không khuỵu xuống.

    Tim đập dồn dập. Cổ họng nghẹn cứng. Nhưng rồi, thay vì gào lên, đập phá hay làm loạn, một cơn lạnh tràn khắp người cô. Không một tiếng khóc, không một lời trách mắng, chỉ là sự lặng im đến đáng sợ.

    Lan lùi bước, đi xuống nhà dưới. Cô kéo một chiếc ghế gỗ, mang trở lên phòng. Tiếng chân kéo ghế, tiếng bước chân nặng nề, nhưng người trên giường vẫn không thức giấc. Lan đặt ghế ngay bên mép giường, ngồi xuống, khoanh tay, mắt nhìn thẳng vào hai kẻ đang phản bội.

    Cô ngồi đó – không biết bao lâu – chỉ thấy trong lòng mình như một cuốn phim quay chậm: Mười năm yêu nhau, vượt qua những ngày khó khăn nhất. Mười năm mà cô từng tin là trọn vẹn. Và từng dấu hiệu bất thường trong những tháng gần đây giờ như được xâu chuỗi lại, rõ ràng không thể chối cãi.

    Khoảng hai mươi phút sau, Nam cựa mình. Anh mở mắt, mơ màng nhìn quanh, rồi giật bắn khi thấy Lan ngồi đó, như một bóng ma đang đợi anh tỉnh mộng.

    “Lan… Em… Sao em về sớm vậy?” – anh lắp bắp, kéo vội chăn che cơ thể. Cô gái kia cũng choàng dậy, mặt tái đi khi thấy Lan, ánh mắt hoảng hốt như kẻ trộm bị bắt quả tang.

    “Chị… chị là ai?” – cô ta hỏi, giọng lạc đi.

    Lan không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali cũ. Từng chiếc áo sơ mi, từng đôi tất của Nam được cô xếp vào gọn gàng, không chút vội vã.

    “Tôi là vợ hợp pháp của người đàn ông đang nằm cạnh cô. Và hôm nay là kỷ niệm mười năm cưới của chúng tôi.” – cô vừa nói vừa gập áo.

    Không khí đặc quánh trong phòng. Nam như hóa đá. Cô gái tên Minh – Lan nghe anh gọi thế – cúi mặt, không đáp.

    Lan ngước nhìn cô ta: “Cô có biết anh ấy có vợ không?”

    Minh lí nhí: “Tôi… Anh ấy nói đã ly thân…”

    Lan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến cả hai người kia lạnh sống lưng. Cô không nói gì thêm. Khi chiếc vali đã đầy, cô kéo khóa, đặt nó cạnh cửa. Nam bước tới, định nắm tay cô.

    “Lan, nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em nghĩ… Anh—”

    “Anh nghĩ tôi ngồi đây nửa tiếng chỉ để nghe lời xin lỗi sao?” – Lan ngắt lời, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng rắn như thép.

    “Không. Tôi ngồi để chắc rằng mình không làm gì ngu xuẩn. Tôi đã định ném chiếc đồng hồ vào mặt anh. Nhưng giờ tôi thấy… không đáng.”

    Cô chỉ tay về phía cửa. “Cả hai ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.”

    Nam ngỡ ngàng: “Em không có quyền đuổi anh ra khỏi nhà…”

    Lan nhìn anh, ánh mắt lạnh buốt: “Tôi sẽ gọi luật sư ngay đêm nay, và gửi đơn ly hôn đầu tuần. Còn nếu anh không rời đi ngay, tôi sẽ gọi bảo vệ khu dân cư. Tin tôi đi, họ sẽ rất sẵn lòng đưa một người đàn ông phản bội rời khỏi nhà vợ mình giữa đêm.”

    Minh vội vã nhặt quần áo, tránh ánh nhìn của Lan. Nam do dự, nhưng ánh mắt cô không cho anh cơ hội. Anh lặng lẽ kéo vali, bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại sau lưng anh – nặng nề và dứt khoát.

    Lan ngồi xuống, lần này là để thở. Không giận dữ, không gào khóc. Chỉ là một sự mỏi mệt đến tận xương tủy. Cô cầm điện thoại, gõ từng chữ:

    “Chuẩn bị giấy tờ ly hôn. Tôi muốn xong trước cuối tháng.”

    Sáng hôm sau, Lan dậy sớm, pha cà phê như mọi ngày. Nhưng lần này, lòng cô không còn nặng nề. Điện thoại sáng lên với hàng loạt tin nhắn từ Nam, nhưng cô không mở. Cô đã chọn xong.

    Một tuần sau, Nam đến, đứng trước cửa với bó hoa và lời xin lỗi vụng về. Lan nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ:

    “Anh đã có cơ hội rồi, Nam. Và anh đánh mất nó.”

    Cô khép cửa. Không cần đợi anh nói thêm điều gì.

    Chiều hôm đó, Lan đứng trước gương, chiếc đồng hồ khắc tên hai người vẫn còn trong hộp. Cô đeo thử lên tay, nhìn nó thật lâu, rồi tháo ra, đặt trở lại vào hộp.

    “Món quà này không còn người nhận,” cô lẩm bẩm, khép nắp hộp, và quay người bước ra cửa.

    Bầu trời tháng Bảy cao và trong. Lan hít một hơi thật sâu. Chặng đường phía trước sẽ không dễ, nhưng ít nhất, đó là con đường của riêng cô – không còn phản bội, không còn đợi chờ vô vọng.

    Cô đã chọn chính mình. Và đó là lựa chọn đúng nhất cuộc đời.

    Kết truyện: Chọn chính mình là món quà đẹp nhất

    Từ sau cái đêm bị đuổi khỏi nhà, Nam cố gắng liên lạc với Lan mỗi ngày. Anh nhắn tin, gọi điện, gửi email, thậm chí viết cả thư tay. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối.

    Còn Minh – cô gái từng nằm bên anh – cũng biến mất không một lời từ biệt. Sau đêm hôm đó, cô chủ động cắt đứt liên lạc. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Nam đã tìm gặp, muốn giữ lại mối quan hệ, nhưng Minh lạnh lùng:

    “Tôi không muốn là kẻ phá hoại. Anh lừa tôi. Tôi nghĩ anh đã ly thân. Giờ thì… tôi không muốn dính vào nữa.”

    Cô bỏ đi, để lại Nam với khoảng trống lớn hơn anh tưởng. Anh mất vợ, mất người tình, mất luôn cả sự tự trọng từng có.

    Lan thì khác.

    Từ sau khi ký đơn ly hôn, cô như lột xác. Cô dồn tâm trí vào công việc, bắt đầu nhận thêm những ca khó ở bệnh viện. Sự tận tụy và bình tĩnh của cô khiến cấp trên chú ý. Sau ba tháng, cô được đề cử vào vị trí phó khoa – một bước tiến mà cô từng ngại dấn thân vì gia đình.

    Bạn bè bảo Lan rạng rỡ hơn xưa, ánh mắt sáng, giọng nói tự tin, không còn trĩu nặng như trước. Cô bắt đầu tập yoga, đi du lịch cuối tuần, đọc lại những cuốn sách yêu thích đã lâu không mở. Cô không vội yêu ai, nhưng cũng không đóng cửa trái tim – cô đơn, nhưng không cô độc.

    Một lần, tình cờ Lan gặp Nam ở quán cà phê gần bệnh viện. Anh ngồi một mình, trông tiều tụy, gầy hẳn đi. Khi thấy cô, anh đứng dậy ngay, định bước đến, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu chào và đi ngang qua.

    Không giận, không thù. Chỉ là một người đã đi qua nhau – mãi mãi.

    Tối đó, Lan về nhà, mở tủ, thấy lại chiếc hộp đựng đồng hồ. Cô mở ra, ngắm nhìn món quà từng chuẩn bị với cả yêu thương, rồi khẽ thở dài.

    Nhưng lần này, cô không buồn.

    Cô đã hiểu:

    Tình yêu không đủ để giữ một người, nếu người đó không còn muốn ở lại.

    Và sự ra đi của họ, đôi khi lại là khởi đầu cho chính mình.

    Cô đóng hộp lại, ghi lên dòng chữ: “Món quà của quá khứ.”

    Rồi cất nó vào ngăn dưới cùng.

    Ngày mai, cô có ca phẫu thuật quan trọng.

    Và cuộc sống phía trước đang rộng mở chờ cô bước tiếp – kiêu hãnh, vững vàng.

  • Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng

    Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng

    Nguyễn Văn Tâm, 68 tuổi, sống ở một làng ven sông Lam. Ngày nào cũng vậy: sáng tưới luống rau, trưa pha ấm chè, chiều ngồi đan rọ gà nhìn lũ trẻ thả diều. Vợ mất sớm, ông gà trống nuôi con trai là Khôi học hành nên người. Ông không tái hôn, cặm cụi từng đồng gửi ra Hà Nội cho con. Ước một điều giản dị: “Nó có nhà ở thủ đô, cưới được vợ hiền — thế là mãn nguyện.”

    Mười lăm năm bươn chải, Khôi thành kỹ sư. Cưới Linh, giáo viên mẫu giáo. Hai vợ chồng vừa mua căn hộ 3 tỷ ở Nam Từ Liêm. Hôm gọi về khoe, ông Tâm cười mà nước mắt giàn giụa. Ông xách cái túi vải bạc màu: vài bắp ngô nếp, mấy quả bưởi quê, một hũ mắm tép — bảo “lúc nào rảnh bố sẽ ra thăm”.

    Hôm ấy, ông chẳng báo trước. Ông nghĩ: “Con mình — máu mủ — cần chi khách sáo.”

    5 giờ 50 chiều, cửa kính tự động ngoài sảnh chung cư hắt bóng ông già lóng ngóng. Bác bảo vệ hỏi:
    – Cụ vào tòa nào ạ?
    – Tòa B… cháu Khôi nhà tôi tầng 18.

    Intercom reo. Giọng Khôi ồn ào lẫn tiếng bát đũa:
    – Ai đấy?
    – Bố này! Bố vừa lên Hà Nội, bố ghé thăm.

    Khoảnh khắc im lặng. Rồi một câu cộc lốc:
    – Bố lên sao không gọi trước? Giờ cơm rồi, bọn con đang bận!

    Ông Tâm ngắc ngứ:
    – Bố… tiện đường… mang ít quà quê…
    Đầu dây khựng lại. Tiếng Linh vọng mỏng tang:
    – Mở đi, anh. Mở cho xong.

    Cửa mở. Linh đứng trong, trang điểm nhẹ, áo ngủ lụa màu ngà. Bên bàn ăn, hai người nữa: bố mẹ vợ của Khôi, mới ra ở cùng “để tiện trông cháu sau này”. Họ ngước nhìn ông một lượt rồi cúi xuống bát. Mâm cơm đã dọn. Chỗ của ông? Một bát sứ trắng để trơ bên mép bàn.

    Khôi gượng gạo:
    – Bố vào đi. Nhưng mà lần sau bố gọi trước, để con sắp xếp, chứ… nhà chật.

    Ông Tâm cười xòa, giơ túi quà:
    – Bưởi vườn nhà đấy. Với mắm tép…
    Mẹ Linh nhíu mày:
    – Ở chung cư kín, mùi mắm… cũng hơi…
    Linh cười nhạt:
    – Để con bọc lại mang xuống hầm rác.

    Bữa cơm chìm trong tiếng muỗng chạm bát khô khốc. Bố vợ Khôi kể về suất đầu tư nhà trọ “mua xong cho thuê, lời lắm”. Linh hỏi chồng:
    – Lát nữa anh nhớ dặn bố đừng bày quà quê linh tinh lên ban công. Camera bắt đấy.
    Khôi:
    – Ừ.

    Ông Tâm ngồi lọt thỏm, bỗng thấy nồi canh ngót như mặn hơn. Ông gật lia lịa:
    – Ờ, ờ… bố biết rồi…

    Đêm ấy, ông được trải tấm đệm mỏng ngoài phòng khách. “Con chịu khó nhé bố, giường kín người rồi,” Khôi nói. Ông xua tay, “bố ngủ đâu chả được”.

    2. 1 giờ 57 — tiếng thì thầm sau cánh cửa

    Lạ nhà, ông không ngủ nổi. Gần 2 giờ sáng, ông khát nước, lò dò qua trước phòng vợ chồng Khôi. Cánh cửa khép hờ. Tiếng nói vọng ra, mảnh như sợi dây căng:

    Linh (thì thầm):
    – Em nói rồi, bố anh kiểu quê mùa, tự nhiên xách mắm xách bưởi đến giờ cơm… mất điểm. Ở đây ai người ta thế!

    Khôi (mệt mỏi):
    – Ừ… mai anh bảo bố về. Mẹ em ở đây còn phải sắp xếp chỗ. Nhà này có mỗi hai phòng.

    Mẹ Linh (lấn lên):
    – Cậu phải tế nhị. Bảo khéo khéo: “Bố bận việc đồng áng, cuối tuần con về thăm.” À với lại… cái mảnh đất hương hỏa nghe nói mặt đường to lắm, đúng không? Nếu cậu khéo, nhờ bố sang tên sớm, vợ chồng cậu mới xoay được tiền trả nốt ngân hàng. Đừng để lâu, nhỡ đổi ý.

    Khôi (im một nhịp):
    – Ừ… để con tính.

    Linh (cười khẩy):
    – Em không muốn sau này bố anh lù lù ra ở luôn đây đâu, ảnh hưởng hết kế hoạch của em. Mẹ còn tính mở tiệm dưới sảnh. Cần vốn.

    Một tiếng “rắc” nho nhỏ: ông Tâm giật mình, tay siết chặt thành ghế. Mồ hôi lạnh rịn lưng. Ông lùi lại, chậm như bóng, quay về chỗ đệm trải dưới sàn. Thở khẽ. Mắt mở trừng trong bóng tối.

    3. Chuyến xe sớm và cú điện thoại

    5 giờ sáng. Ông gấp gọn chăn, buộc lại túi vải. Không đánh thức ai. Ông đi nhẹ như mèo, luồn qua hành lang, bấm thang máy. Sảnh vắng. Bác bảo vệ đêm ngáp dài, vẫn kịp chào:
    – Cụ về sớm thế ạ?
    – Ừ, việc đồng áng…

    Xe khách rời bến, sương Hà Nội ôm kín ô cửa. Ông áp trán lên kính, thấy mắt cay. Điện thoại rung.

    Khôi:
    – Bố đang ở đâu? Sao bố đi không nói gì?
    Ông Tâm:
    – Bố về rồi.
    Khôi (ngập ngừng):
    – Bố… giận con à? Hôm qua con… bực việc công ty. Tối nay con qua đón bố lại Hà Nội đi ăn phở…

    Ông im lặng. Rồi đột ngột đổi giọng, vừa chậm vừa chắc:
    – Bố định bàn chuyện đất. Mảnh hương hỏa ngoài mặt đường. Bố già rồi, muốn sang tên sớm cho đứa biết giữ nếp nhà.

    Bên kia, một nhịp thinh lặng. Rồi Khôi nói nhanh hơn, ấm hơn thường ngày:
    – Bố để con lo! Con sẽ sửa sang lại nhà từ đường, bố không phải vất vả nữa. Với lại… sang tên giờ hợp lý, vợ chồng con đang cần thêm vốn trả ngân hàng…

    Ông gật đầu, ừ hử mấy tiếng, cúp máy. Bàn tay trên đùi nắm lại, chậm rãi. Ông đã hiểu.

    4. “Giấy tờ hôm nào bố con mình làm”

    Hai tuần sau. Khôi gọi liên hồi. Ông không nhấc. Đến khi Khôi về quê, ông mới nhẩn nha pha ấm trà.

    – Bố, hôm trước bố bảo chuyện đất… con sắp xếp rồi, mai ra phường làm giấy tờ? – Khôi cười, ánh mắt phập phồng mong đợi.
    – Ờ, giấy tờ hôm nào bố con mình làm. – Ông rót trà, giọng đều. – Nhưng trước đó… bố muốn nghe con nói thật: con tính với mảnh đất ấy làm gì?

    Khôi chớp mắt, nhìn quanh.
    – Thì… đất để đấy… thờ cúng… rồi sau này con tính…
    Ông đặt chén xuống đĩa, tiếng sứ chạm nhau khẽ mà sắc:
    – Đừng dối. Con tính bán đi trả nợ ngân hàng, phải không?

    Khôi sững lại. Ông Tâm nhìn thẳng:
    – Đêm hôm ấy… bố nghe hết. “Bố lù lù ra ở luôn”, “mất điểm”, “sang tên sớm”… Con nói hay người khác nói — bố không phân biệt nữa. Nhưng bố nghe con im lặng.

    Khôi tím mặt, giọng nhỏ đi:
    – Con… xin lỗi. Con bị cuốn theo. Vợ con… mẹ vợ con… ai cũng nói. Con sợ bố lên ở chung…
    – Bố đã xin ở chung bao giờ? – Ông cắt lời. – Bố chỉ muốn gõ cửa nhìn con, ăn bữa cơm không bị coi là phiền.

    Khôi cúi gằm, bàn tay xoắn vào nhau.

    Chiều đó, Linh và bố mẹ cô cũng về quê “giải thích”. Căn bếp nhà ông Tâm thơm mùi cá kho, canh chua bắp chuối, rau rừng chấm mắm tép. Mẹ Linh nhìn hũ mắm, vẫn nhăn mặt theo thói quen, nhưng cố cười:
    – Dạ, con xin lỗi… hôm ấy con lỡ lời. Đô thị phức tạp nên bọn con…

    Ông Tâm xới cơm, không nhìn ai:
    – Người ta lỡ lời khi bất ngờ. Còn chuyện tính toán thì không gọi là lỡ.

    Linh nuốt nước bọt, hạ giọng:
    – Bố đừng hiểu lầm. Con…
    – Bố không giận. – Ông nói chậm, nhưng dứt. – Bố chỉ rút kinh nghiệm: già rồi, đi đâu phải gọi trước. Còn đất… bố sẽ giao cho người biết “gọi trước” với tổ tiên mỗi mồng một, ngày rằm.

    Khôi ngước lên, hoảng hốt:
    – Bố!

    Ông rút trong túi ra tập giấy tờ:
    – Đất đã sang tên cho Thắng – con anh cả của bố. Nó không giàu, nhưng ba năm nay chưa sót ngày thắp hương. Nó sang sửa lại nhà từ đường, bố thấy an lòng.

    Không khí đông cứng. Mẹ Linh tái mặt. Linh cắn môi. Khôi đứng dậy, đổ sập xuống ghế, mắt đỏ hoe:
    – Con… con đã sai.

    Ông Tâm thở dài. Giọng bỗng mềm lại:
    – Sai thì sửa. Bố không cần đất, cũng chẳng cần ở chung. Bố cần con trai của bố – thằng Khôi biết đỡ tay cho bố xách túi, biết đặt thêm một cái bát khi bố đến nhà. Đến cái bát mà con cũng… quên.

    Tối hôm đó, Khôi ở lại. Anh theo ông ra hiên, lặng lẽ thay bóng đèn, xếp lại đống rọ gà. Ông nhìn, không nói. Trước khi ngủ, Khôi lấy điện thoại, xoá mấy tin nhắn Linh催 giục “thuyết phục bố đổi lại”. Anh gõ một tin nhắn dài cho vợ: “Ngày mai chưa về. Anh ở quê với bố.”

    Sáng hôm sau, ông Tâm dậy từ 4 giờ. Khôi đã pha sẵn ấm chè.
    – Bố, cho con làm lại từ đầu. – Khôi nói, không quanh co. – Con sẽ mua thêm bát, gọi bố lên ăn cơm, gọi trước. Con không cần đất, con… cần bố.

    Ông khẽ gật, quay vào nhà, rút một phong bì mỏng, đưa con:
    – Đây là bản di chúc mới. Đất đã sang tên Thắng. Nhưng… bố lập một khoản nhỏ để giữ hương hàng tháng – đứng tên con. Điều kiện: mỗi tháng con tự tay về quê một lần, thắp hương, ăn bữa cơm với bố. Không xong, bố nhờ pháp lý chuyển luôn cho nhà Thắng.

    Khôi ôm lấy ông, bật khóc như đứa trẻ. Ngoài sân, gió sông Lam thổi tan mùi hương trà nóng. Một con diều giấy từ bãi bên kia khẽ vút lên cao.

    Ở tầng 18 xa xôi, Linh đứng tựa cửa kính, nhìn thành phố loang sáng. Cô nhắn cho mẹ: “Mẹ ạ, chắc con phải học lại cách gọi trước – không phải với bảo vệ hay intercom, mà với lương tâm.”

    Còn ông Tâm, trưa ấy ngồi bên hiên, chậm rãi ăn bát cơm chan canh rau. Ông không còn đau vì một câu “bố lên sao không nói trước”. Ông mỉm cười: từ nay, mỗi tháng sẽ có một tiếng gõ cửa đúng hẹn. Và lần này, người gõ cửa đã học cách mở cửa lòng mình.

  • Nhưng có điều, trong khoảnh khắc hòn đá vỡ, ông chợt cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng

    Nhưng có điều, trong khoảnh khắc hòn đá vỡ, ông chợt cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng

    Ông Minh là giám đốc một nhà hàng nổi tiếng giữa trung tâm thành phố. Nhà hàng của ông vừa được mua một mảnh đất liền kề để mở rộng, trị giá chục tỷ. Thế nhưng, ngay cửa ra vào của mảnh đất đó, một hòn đá to chắn ngang lối đi – mà theo mọi người dân xung quanh, hòn đá này hình giống Quan Âm, linh thiêng và được bao đời coi là chốn bình yên của xóm nhỏ.

    Ông Minh, vốn là người thực dụng, chẳng mấy để tâm đến lời khuyên của hàng xóm: “Ông nên giữ lại, coi như may mắn cho nhà hàng.” Với ông, đây chỉ là một tảng đá cản đường lợi nhuận. Sáng hôm sau, ông quyết định thuê máy khoan và búa đập hòn đá, để mở lối và “giải phóng mặt bằng chục tỷ” như kế hoạch.

    Cả đội công nhân cẩn thận bắt đầu công việc. Hòn đá rạn nứt, rồi cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Ông Minh nhìn và mỉm cười hài lòng: mọi thứ đang diễn ra như ý. Nhưng có điều, trong khoảnh khắc hòn đá vỡ, ông chợt cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng, và một cảm giác lạ lùng – như hòn đá đang nhìn thẳng vào ông.

    Tối hôm đó, vợ ông Minh – chị Lan – nhắc mở camera an ninh để xem hoạt động của công nhân, và cả nhà cùng ngồi trước màn hình. Ban đầu chỉ là những hình ảnh quen thuộc: xe cộ qua lại, bóng đèn nhà hàng sáng lên từng tầng…

    Rồi bỗng, camera chiếu về phía hòn đá đã bị phá vỡ. Cả nhà đều nín lặng. Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào mảnh đá, và họ thấy… một hình bóng mờ, giống như Quan Âm, đứng hiền từ trên tảng đá vỡ. Hình bóng nghiêng đầu, đôi tay đưa ra như chắp lại lời cầu nguyện.

    Ông Minh giật mình, tim đập thình thịch. Không ai nói gì, nhưng không khí im lặng nặng nề như hàng trăm tiếng thở dài. Chị Lan nhìn chồng, giọng run run:

    “Anh… anh có cảm thấy gì không?”

    Ông Minh lặng lẽ gật đầu, cảm giác hối hận dâng trào. Suốt đêm đó, ông không ngủ, hình bóng Quan Âm cứ hiện ra trong tâm trí, như nhắc nhở: Sự tham lam và bất kính luôn phải trả giá, nhưng con người vẫn có thể thức tỉnh.

    Ngày hôm sau, ông Minh ra sân, cúi đầu lặng lẽ nhặt từng mảnh đá còn sót lại. Ông xây một bệ nhỏ, đặt mảnh đá Quan Âm cũ vào, thắp nén nhang, và đứng nhìn. Không còn là người giám đốc thực dụng, ông cảm nhận được sự bình yên từ lòng từ bi, từ sự tôn kính những gì linh thiêng.

    Từ đó, nhà hàng vẫn mở rộng, nhưng ông Minh thay đổi cách làm việc: ông quan tâm hơn đến nhân viên, tôn trọng niềm tin của mọi người, và luôn giữ lại một góc thờ nhỏ cho Quan Âm trước cửa. Khách đến ăn thường nói: “Nhà hàng này… có cảm giác ấm áp, khác hẳn nơi khác.”

    Ông Minh mỉm cười trong thinh lặng, biết rằng, đôi khi, thức tỉnh chính là món quà quý nhất mà sự linh thiêng gửi tới.

  • Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu “mời khéo” về

    Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu “mời khéo” về

    Hôm ấy, tôi được mời đi đám cưới con gái chị bạn thân ở quê. Nghĩ đơn giản là dịp gặp gỡ, tôi dắt theo bé Na – con gái 4 tuổi – cùng đi cho vui. Na thích mặc váy xòe, tôi cũng sửa soạn cho con tươm tất, mẹ con tíu tít lên xe về làng. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, bánh chưng, rượu thơm lừng. Tôi bế Na ngồi vào bàn, định bụng vừa ăn vừa trông con.

    Chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu – chị Hạnh – bước tới, cười gượng: “Chị ơi, chị dắt bé Na theo à? Nhà em tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém, chị thông cảm về sớm giùm em nhé!” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà em keo kiệt, chị nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu.

    Na ngây thơ kéo tay tôi: “Mẹ ơi, con đói, mình ăn đi!” Tôi cười méo mó, ôm con đứng dậy: “Thôi, chị hiểu rồi, mẹ con chị về đây.” Chị Hạnh còn đưa cái phong bì rỗng, bảo: “Chị cầm lấy cho vui, lần sau tính kỹ hơn nhé!” Tôi không nhận, dắt Na ra xe, lòng vừa tức vừa buồn. Trên đường về, Na hỏi: “Sao mình không ăn hả mẹ?” Tôi chỉ biết xoa đầu con: “Tại cô dâu sợ mẹ con mình ăn hết phần, con ạ!

    Về nhà, tôi kể chuyện với chồng, anh phì cười: “Đám cưới gì mà tính từng miếng ăn thế!” Từ đó, tôi rút kinh nghiệm, đi đâu cũng hỏi trước: “Có cho trẻ con đi cùng không?” chứ không lại mang cái mặt dày về như lần ấy.

  • Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Lực lượng chức năng xuất hiện tại khu An Ninh, nhiều xe ô tô biển xanh di chuyển vào sân trụ sở Trạm Quản lý thị trường số 4.

    Chiều tối 29-11, hàng chục cảnh sát cùng nhiều xe biển xanh đã xuất hiện và phong tỏa khu vực Trạm Quản lý thị trường (QLTT) số 4 tại xã Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn.

    Sự việc thu hút hàng trăm người dân đến theo dõi khiến giao thông qua khu vực gặp khó khăn.

    Đến khoảng 18 giờ cùng ngày, lực lượng Cảnh sát cơ động được tăng cường thêm để đảm bảo trật tự. Cơ quan chức năng đã dựng rào chắn, căng dây phong tỏa lối vào từ đường lớn giao với đường Chi Lăng.

    Trước đó, ngày 28-11, công an cũng đã tới kiểm tra tại địa điểm này. Ghi nhận thực tế cho thấy cổng trụ sở đóng kín, một số phòng bên trong có dán giấy ở cánh cửa.

    Liên quan đến sự việc trên, ông Cao Văn Hòa, Chủ tịch UBND xã Hữu Lũng, xác nhận việc lực lượng công an tới làm việc có liên quan đến các thông tin trên mạng xã hội về ông Đ.V.S..

    Được biết, ông Đ.V.S. từng giữ chức Phó đội trưởng Đội QLTT số 4. Ông S. đã nghỉ công tác từ ngày 1-3-2025.

    Hiện, vụ việc đang được cơ quan chức năng làm rõ.

  • Không khí lạnh ‘lạ thường’ dồn dập, dự báo ngày rét đậm nhất 2025

    Không khí lạnh ‘lạ thường’ dồn dập, dự báo ngày rét đậm nhất 2025

    Các tỉnh miền Bắc đang chịu tác động của đợt không khí lạnh mạnh khiến nhiệt độ thấp nhất giảm xuống dưới 8°C, nhưng ban ngày trời lại nắng chói chang như mùa hè.

    Ngày 29 tháng 11 năm 2025, tạp chí Người Đưa Tin đăng tải bài viết với tiêu đề “Không khí lạnh “lạ thường” dồn dập, dự báo ngày rét đậm nhất 2025?”. Nội dung như sau:

    Nhận định xu thế thời tiết 10 ngày tới các khu vực trên cả nước

    Dự báo thời tiết các khu vực từ nay đến ngày 30/11

    – Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ: Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia nhận định đêm không mưa, sáng sớm có nơi có sương mù, ngày nắng. Đêm và sáng trời rét, vùng núi Bắc Bộ có nơi rét đậm.

    – Các khu vực khác: Có mưa rào và dông vài nơi. Khu vực Trung Trung Bộ và cao nguyên Trung Bộ đêm và sáng trời rét; các khu vực khác đêm và sáng trời lạnh. Trong mưa dông có khả năng xảy ra lốc, sét và gió giật mạnh.

    Không khí lạnh "lạ thường" dồn dập miền Bắc, dự báo ngày rét đậm nhất 2025 - Ảnh 1.

    Không khí lạnh mạnh nhất chủ yếu xảy ra từ tháng 12/2025 – 1/2026. Ảnh minh họa.

    Dự báo thời tiết các khu vực từ đêm 30/11 đến ngày 8/12

    – Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ: Thời tiết có mưa vài nơi; riêng từ đêm 2-4/12 ở khu vực Đông Bắc Bộ và Thanh Hóa có mưa rải rác; Nghệ An và Hà Tĩnh khoảng ngày 3-4/12 có mưa vừa, cục bộ có nơi mưa to. Đêm và sáng trời rét; riêng ngày 4-6/12 trời rét, vùng núi có nơi rét đậm.

    – Khu vực từ Quảng Trị đến Tp.Huế: Khoàng ngày 3-4/12 có khả năng xảy ra mưa vừa, mưa to; sau có mưa rải rác, cục bộ có nơi mưa to.

    – Khu vực duyên hải Trung Bộ: thời kỳ từ khoảng 1-3/12, có khả năng xảy ra mưa vừa, mưa to; sau có mưa, mưa rào, cục bộ có nơi mưa to ở phía Bắc.

    – Cao Nguyên Trung Bộ: Thời tiết có mưa rào và dông vài nơi; riêng thời kỳ từ khoảng ngày 1-3/12 có mưa, mưa vừa, cục bộ có nơi mưa to đến rất to và dông.

    – Nam Bộ: Dự báo thời tiết có mưa rào và dông vài nơi. Trong mưa dông có khả năng xảy ra lốc, sét, mưa đá và gió giật mạnh.

    Dự báo không khí lạnh chiếm ưu thế trong cuối năm và đầu năm 2026

    Ông Hoàng Phúc Lâm, Phó Giám đốc Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia chia sẻ với Vietnamnet, thời tiết cần quan tâm hơn cả trong thời kỳ này là không khí lạnh. Dự báo cường độ không khí lạnh tăng dần trong tháng 12/2025 và 1/2026 – là hai tháng cao điểm.

    “Đặc điểm năm nay là không khí lạnh xâm nhập sâu xuống phía Nam và hoạt động mạnh, gây rét đậm, rét hại ở miền Bắc từ nửa cuối tháng 12, vùng núi có thể xuất hiện băng giá và sương muối”, ông Lâm cho biết.

    Ở Bắc Bộ, phổ biến trong hai tháng này là rét khô, rét về đêm còn ban ngày trời nắng. Dù có những ngày mưa, nhưng chủ yếu vẫn là hình thái rét khô.

    Ngoài ra, ông Lâm lưu ý, từ cuối tháng 2-3/2026, có khả năng xuất hiện mưa nhỏ, mưa phùn ở miền Bắc.

    Đồng thời, cần cảnh giác mưa trái mùa trong tháng 1-3 ở cao nguyên Trung Bộ và Nam Bộ.

    Ở Trung Bộ, dự báo mưa tập trung vào cuối tháng 11 và đầu tháng 12, chủ yếu do không khí lạnh, nhưng với cường độ không mạnh.

    Báo VTC cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Vì sao mùa đông miền Bắc kỳ dị, ngày chói chang, nhiệt độ cao gấp 3 lần đêm?”. Nội dung như sau:

    Miền Bắc đang trải qua khoảng thời gian rét sâu về đêm và sáng, nhiệt độ có nơi giảm xuống dưới 8°C, thậm chí hôm nay các xã vùng núi cao tỉnh Tuyên Quang, Lào Cai nhiệt độ chỉ còn -1°C đến 3°C. Đêm qua, nhiệt độ thực tế tại Hà Nội xuống 8°C.

    Tuy vậy, đến ban ngày trời nắng chói chang, nhiệt độ tăng vọt lên ngưỡng 26°C, độ ẩm không khí thấp (có nơi xuống dưới 40%). Nhiệt độ ban ngày tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba lần so với ban đêm khiến nhiều người cảm thấy khó chịu, cơ thể mệt mỏi và khó thích nghi với sự thay đổi đột ngột này.

    Trưa nay Hà Nội nắng chói chang, nhiều người mặc quần áo mùa hè khi ra đường.
    Trưa nay Hà Nội nắng chói chang, nhiều người mặc quần áo mùa hè khi ra đường.

    Lý giải hiện tượng thời tiết này, ông Nguyễn Hồng Sinh, Phó Giám đốc Đài Khí tượng thuỷ văn Hải Phòng cho biết, miền Bắc đang chịu tác động của không khí lạnh khô. Hiện tượng phát xạ nhiệt mặt đất khi quang mây gây ra nhiệt độ xuống thấp vào ban đêm, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn.

    Theo chuyên gia, đây là kiểu thời tiết thường gặp trong mùa đông, xuất hiện trong điều kiện tồn tại không khí lạnh, trời quang mây. Hiện tượng này không phải do tác động của bão số 15 Koto trên Biển Đông.

    Bà Lê Thị Xuân Lan, chuyên gia khí tượng thuỷ văn cũng cho rằng, hiện nay, bầu trời ngoài Bắc rất quang mây, không khí lạnh khô tác động tới miền Bắc đang trong quá trình suy yếu.

    Ban ngày mặt trời chiếu sáng, nhiệt độ cao nhất tăng lên ngưỡng 23-26°C. Ban đêm, không khí lạnh kết hợp với trạng thái quang mây khiến bức xạ nhiệt từ mặt đất, hoặc mặt sông, hồ… thoát ra ngoài khí quyển khiến nhiệt độ giảm sâu. Vì vậy, ban đêm, nhiệt độ thấp nhất ở miền Bắc dao động 9-14°C, có nơi giảm sâu dưới 7°C khiến biên độ nhiệt giữa ngày và đêm cao.

    Ngoài ra, trời hanh khô, kết hợp với nghịch nhiệt còn làm bụi mịn khó khuếch tán khiến không khí trở nên ô nhiễm. Chất lượng không khí (IQA) của TP Hà Nội lúc 7h ngày 29/11 ở ngưỡng 189, xếp thứ 7 trên toàn thế giới. Đây là mức rất không tốt, có hại cho sức khỏe.

    Sáng nay, Hà Nội chìm trong bụi mịn, nằm trong nhóm 10 thành phố ô nhiễm nhất thế giới.
    Sáng nay, Hà Nội chìm trong bụi mịn, nằm trong nhóm 10 thành phố ô nhiễm nhất thế giới.

    Theo khuyến cáo của các chuyên gia, trong điều kiện thời tiết như hiện nay, người dân, nhất là người già, trẻ em và người có bệnh lý nền về hô hấp nên hạn chế tối đa các hoạt động ngoài trời vào buổi sáng sớm và ban đêm để bảo vệ sức khỏe. Đặc biệt, người dân khi ra đường cần sử dụng khẩu trang chống bụi mịn trong những thời điểm ô nhiễm không khí ở mức cao.

    Thông tin từ Bộ Nông nghiệp và Môi trường, cuối tháng 11 tới đầu tháng 12, ở miền Bắc, đặc biệt khu vực Hà Nội và các tỉnh lân cận, sẽ xuất hiện hình thái thời tiết bất lợi là hiện tượng nghịch nhiệt, lặng gió, sương mù.

    Hiện tượng này làm giảm khả năng khuếch tán các chất ô nhiễm trong môi trường không khí, dẫn đến nguy cơ nồng độ bụi mịn PM2.5 tích tụ có khả năng tăng cao (AQI vượt mức 150), ảnh hưởng trực tiếp đến các hoạt động kinh tế, xã hội và sức khỏe cộng đồng.

    Do đó, Bộ Nông nghiệp và Môi trường đề nghị UBND TP Hà Nội, Hải Phòng, Bắc Ninh, Hưng Yên, Phú Thọ, Thái Nguyên, Ninh Bình tăng cường vệ sinh đường phố, triển khai các giải pháp giảm bụi đường.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • L:oại quả “ngậm thuốc trừ sâu” nhiều nhất, có cho cũng đừng ăn

    L:oại quả “ngậm thuốc trừ sâu” nhiều nhất, có cho cũng đừng ăn

    Top 1 trong là cái tên mà người Việt vô cùng quen thuộc.

     

    Trái cây và rau quả là thành phần chính của chế độ ăn uống lành mạnh, nhưng điều quan trọng không kém là chúng phải an toàn khi ăn – nghĩa là không có bụi bẩn, chất bẩn và thuốc trừ sâu.

    Dựa trên thông tin được Insider trích dẫn, Viện Khoa học Sức khỏe Môi trường Quốc gia (Mỹ) cho biết hiện có khoảng 800 hoạt chất thuốc trừ sâu được cấp phép sử dụng tại Mỹ. Một số loại được dùng với khối lượng lớn và có thể kéo theo nhiều rủi ro cho sức khỏe con người. Các nghiên cứu quan sát cho thấy dư lượng thuốc trừ sâu có thể liên quan đến nguy cơ tăng cân mất kiểm soát, ung thư vú, suy giảm trí nhớ và nhiều vấn đề bất ổn khác. Tôi không thể tự xác minh độc lập các con số này.

    Từ năm 2004, Nhóm Công tác Môi trường (EWG) – một tổ chức phi lợi nhuận hướng tới mục tiêu nâng cao chất lượng môi trường sống – bắt đầu công bố bảng xếp hạng “Dirty Dozen”, liệt kê những loại nông sản không hữu cơ dễ nhiễm thuốc trừ sâu nhất. Danh sách này được tổng hợp dựa trên dữ liệu do Bộ Nông nghiệp Mỹ và Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Mỹ thu thập.

    EWG cho biết rằng trong năm nay, khoảng 75% mẫu nông sản thông thường được kiểm tra có phát hiện dư lượng thuốc trừ sâu. Riêng nhóm Dirty Dozen có tỷ lệ lên tới 95% mẫu chứa hóa chất bảo vệ thực vật.

    Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh (CDC) của Mỹ cho biết một số hóa chất bảo vệ thực vật, khi được nghiên cứu trên người, đã cho thấy mối liên hệ với nhiều rủi ro sức khỏe đáng lo ngại. Các rủi ro này bao gồm khả năng tăng nguy cơ sẩy thai, xuất hiện dị tật bẩm sinh hoặc dẫn đến những hạn chế về học tập và phát triển ở trẻ nhỏ. Tôi không thể tự xác minh độc lập các kết luận này.

    Dâu tây và rau bina tiếp tục giữ vị trí cao nhất

    Theo CNBC, dâu tây và rau bina (cải bó xôi) tiếp tục giữ hai vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng năm nay về mức độ nhiễm thuốc trừ sâu. Hơn 90% mẫu dâu tây được phân tích phát hiện chứa từ hai hoạt chất trở lên. Loại quả này đã nhiều năm liên tiếp đứng đầu danh sách kể từ 2021.

    photo-1763977178719

    Một báo cáo năm 2016 của Bộ Nông nghiệp Mỹ cho thấy rau bina trung bình mang theo khoảng 7 loại thuốc bảo vệ thực vật, trong đó phổ biến nhất là ba loại thuốc diệt nấm và một loại thuốc trừ sâu.

    Năm nay, nho cũng tăng mức cảnh báo: từ vị trí thứ 8 trong danh sách 2023 đã vươn lên thứ 4 vào năm 2024. Tương tự dâu tây, khoảng 90% mẫu nho được kiểm tra cho thấy sự hiện diện của hai hoặc nhiều loại thuốc trừ sâu.

    Cụ thể, danh sách 12 loại rau quả có lượng thuốc trừ sâu cao nhất (trên thị trường Mỹ) như sau:

    1. Dâu tây

    2. Cải bó xôi

    3. Cải xoăn, cải rổ và cải xanh

    4. Nho

    5. Đào

    6. Lê

    7. Quả xuân đào

    8. Táo

    9. Ớt chuông

    10. Cherry

    11. Quả việt quất

    12. Đậu xanh

    photo-1763976999504

    Cách đơn giản để làm sạch rau củ quả trước khi chế biến

    Theo hướng dẫn của CDC (Mỹ), việc chuẩn bị thực phẩm an toàn nên bắt đầu bằng bước rửa tay và làm sạch các dụng cụ sẽ sử dụng trong quá trình sơ chế. Chuyên gia dinh dưỡng Carissa Galloway cũng đề xuất một số bước đơn giản để làm sạch rau củ quả trước khi chế biến:

    – Đặt rau củ dưới vòi nước lạnh và rửa trực tiếp trong bồn.

    – Dùng khăn giấy hoặc bàn chải dành riêng cho thực phẩm để chà sạch bề mặt.

    – Nếu chưa dùng ngay, hãy lau khô bằng khăn giấy; với rau lá, có thể sử dụng máy quay rau để loại bỏ nước thừa.

    Theo khuyến nghị được Insider trích dẫn, không bắt buộc phải sử dụng giấm hay baking soda để rửa rau quả.

  • Cả thế giới mở tiệc ăn mừng vì mới phát hiện ra loại rau có khả năng chống UT

    Cả thế giới mở tiệc ăn mừng vì mới phát hiện ra loại rau có khả năng chống UT


      

    Cải xoong – còn gọi là xà lách xoongthủy điều tháitây dương thái… – có tên khoa học Nasturtium officinale hoặc Nasturtium microphyllum. Đây là loại thực vật thủy sinh hoặc bán thủy sinh, mang hương vị hơi hăng và cay nhẹ, thường xuất hiện trong các món ăn dân dã lẫn cao cấp.

    Loại rau này được ưa chuộng nhờ giá trị dinh dưỡng cao. Trong cải xoong chứa nhiều vitamin C, cùng vitamin A, B1, B2, chất khoáng và chất xơ. Có thể dùng để nấu canh, xào hoặc chế biến gỏi, vừa ngon miệng vừa tốt cho sức khỏe.

    Tác dụng theo Đông y

    Theo y học cổ truyền, cải xoong có tính hànvị hơi đắng và hắc, mang nhiều công dụng:

    • Lợi tiểu, thanh lọc cơ thể, hỗ trợ tiêu hóa.

    • Giải độc, chữa bí tiểu, giảm tàn nhang, hỗ trợ điều trị ho lao, đái tháo đường.

    • Giúp phòng bệnh bướu cổ, chống lão hóa, tăng sức đề kháng.

    • Hỗ trợ điều trị bệnh sỏi thận, sỏi mật.

    Ngoài ra, cải xoong còn giúp khai vị, bổ sung khoáng chất, chống thiếu máu, lọc máu, giảm đường huyết, trị ho, ra mồ hôi, trị giun và giải độc nicotin.

    Khả năng chống ung thư

    Một lợi ích ít người biết của cải xoong là khả năng phòng chống ung thư. Nghiên cứu cho thấy loại rau này làm tăng mức chất chống oxy hóa trong máu, bảo vệ DNA khỏi tổn thương do độc tố.

    Các bằng chứng thực nghiệm và lâm sàng cho thấy cải xoong giúp giảm nguy cơ ung thư tuyến tiền liệt, ung thư ruột kết, ung thư cổ tử cung và ung thư vú, đồng thời ngăn chặn sự di căn của tế bào ung thư.

    Công dụng này đến từ glucosinolates – hợp chất sinh học thực vật có trong cải xoong. Khi nhai, chất này được thủy phân tạo thành isothiocyanates, hoạt chất có tác dụng chống ung thư mạnh mẽ.

    Ngoài ra, cải xoong chứa nasturtiin, tiền chất của isothiocyanate phenethyl, giúp ức chế enzyme metalloproteinase-9 – loại men thúc đẩy sự phát triển khối u – từ đó ngăn chặn sự xâm lấn của tế bào ung thư, đặc biệt là ung thư vú.

    Kết quả nghiên cứu

    Một nghiên cứu được đăng trên The British Journal of Nutrition (Anh) cho thấy:

    • Ăn khoảng 100g cải xoong mỗi ngày giúp ngăn ngừa ung thư vú và giảm nguy cơ ung thư nói chung.

    • So với bông cải xanh, táo và cà chua, cải xoong chứa nhiều vitamin, sắt, canxi, magiê, mangan, kẽm và kali hơn.

    • Sau 8 tuần ăn bổ sung cải xoong, lượng tổn thương DNA trong tế bào máu của nhóm tham gia giảm rõ rệt, đồng thời hàm lượng vitamin C trong máu tăng lên, nâng cao khả năng chống oxy hóa.

    Chiết xuất từ cải xoong tươi cũng gây apoptosis – cơ chế tiêu diệt tế bào ung thư – và hoạt động như “lá chắn” bảo vệ cơ thể khỏi sự lây lan của tế bào ác tính.

    Lưu ý khi sử dụng

    Dù tốt cho sức khỏe, khi ăn sống hoặc làm gỏi, cải xoong cần được rửa kỹ nhiều lần với nước sạch, muối hoặc thuốc tím để loại bỏ vi khuẩn và ký sinh trùng bám trên lá, đảm bảo an toàn thực phẩm.

    Nhiều nghiên cứu y học cho thấy, việc tiêu thụ thường xuyên một số loại rau củ và thực phẩm giàu chất chống oxy hóa có thể giúp ngăn ngừa, ức chế sự phát triển và giảm nguy cơ tái phát của nhiều loại ung thư.

    1. Nấm

    Nấm là thực phẩm ít calo, gần như không chứa cholesterol hay chất béo, nhưng lại giàu protein, chất xơ, vitamin B2, B3, folate, kali, phốt pho và selen.

    Theo trang MedicineNet, nấm chứa nhiều chất chống oxy hóa như phenolic giúp bảo vệ cơ thể khỏi bệnh tim, huyết áp cao và một số loại ung thư. Ngoài ra, nấm giàu chất xơ, hỗ trợ kiểm soát cân nặng – yếu tố quan trọng trong phòng ngừa ung thư.

    2. Bông cải xanh

    Bông cải xanh chứa sulforaphane – hợp chất thực vật được đánh giá là có khả năng chống ung thư mạnh. Nghiên cứu của Thư viện Y khoa Quốc gia Mỹ cho thấy sulforaphane có thể giảm kích thước và số lượng tế bào ung thư vú tới 75%. Ngoài ra, loại rau này còn giúp giảm nguy cơ ung thư đại trực tràng. Các chuyên gia khuyên nên ăn bông cải xanh ít nhất vài lần mỗi tuần.

    3. Cà chua

    Cà chua chứa lycopene – chất chống oxy hóa đã được chứng minh giúp giảm nguy cơ ung thư tuyến tiền liệt. Viện Nghiên cứu Ung thư Mỹ cho biết lycopene có thể ngăn tế bào ung thư phát triển và hạn chế sự hình thành các chất gây ung thư. Ăn cà chua chín hoặc các món chế biến từ cà chua (sốt, súp) mỗi ngày là cách đơn giản để bổ sung lycopene.

    4. Lòng đỏ trứng gà

    Trứng giàu protein chất lượng cao, methionine (axit amin thiết yếu), vitamin E, B2, selen và kẽm – các dưỡng chất có khả năng phân hủy và ngăn chặn các chất gây ung thư. Choline trong lòng đỏ trứng còn hỗ trợ gan khỏe mạnh, giảm viêm và tăng cường miễn dịch.

    5. Cải bó xôi (rau chân vịt)

    Giàu β-caroten và các hợp chất chống oxy hóa, cải bó xôi giúp ức chế quá trình hình thành và phát triển tế bào ung thư, tăng cường sức đề kháng và thúc đẩy trao đổi chất. Đây là loại rau lá xanh vàng rất tốt cho sức khỏe tổng thể.

    6. Tỏi

    Tỏi chứa allicin – hợp chất đã được nghiên cứu là có khả năng tiêu diệt tế bào ung thư và tăng cường miễn dịch. Ăn tỏi thường xuyên có thể giảm nguy cơ ung thư dạ dày, đại tràng và thực quản.

    7. Nghệ

    Hoạt chất curcumin trong nghệ có đặc tính chống viêm, chống oxy hóa mạnh mẽ, được cho là giúp ngăn chặn sự lan rộng của tế bào ung thư và hỗ trợ điều trị trong một số phác đồ y học.

    8. Trà xanh

    Giàu catechin – một chất chống oxy hóa tự nhiên, trà xanh giúp ngăn chặn tổn thương tế bào, ức chế sự hình thành mạch máu nuôi khối u và giảm nguy cơ ung thư vú, tuyến tiền liệt, đại tràng.

    9. Quả mọng (dâu tây, việt quất, mâm xôi)

    Các loại quả mọng chứa anthocyanin và vitamin C giúp giảm viêm, chống oxy hóa, đồng thời làm chậm sự phát triển của tế bào ung thư.

    10. Các loại cải họ Brassica (cải thìa, cải xoăn, cải bắp)

    Chứa glucosinolate – hợp chất khi tiêu hóa sẽ chuyển hóa thành isothiocyanate, có khả năng trung hòa chất gây ung thư và hỗ trợ giải độc cơ thể.

  • Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Lực lượng chức năng xuất hiện tại khu An Ninh, nhiều xe ô tô biển xanh di chuyển vào sân trụ sở Trạm Quản lý thị trường số 4.

    Chiều tối 29-11, hàng chục cảnh sát cùng nhiều xe biển xanh đã xuất hiện và phong tỏa khu vực Trạm Quản lý thị trường (QLTT) số 4 tại xã Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn.

    Sự việc thu hút hàng trăm người dân đến theo dõi khiến giao thông qua khu vực gặp khó khăn.

    Đến khoảng 18 giờ cùng ngày, lực lượng Cảnh sát cơ động được tăng cường thêm để đảm bảo trật tự. Cơ quan chức năng đã dựng rào chắn, căng dây phong tỏa lối vào từ đường lớn giao với đường Chi Lăng.

    Trước đó, ngày 28-11, công an cũng đã tới kiểm tra tại địa điểm này. Ghi nhận thực tế cho thấy cổng trụ sở đóng kín, một số phòng bên trong có dán giấy ở cánh cửa.

    Liên quan đến sự việc trên, ông Cao Văn Hòa, Chủ tịch UBND xã Hữu Lũng, xác nhận việc lực lượng công an tới làm việc có liên quan đến các thông tin trên mạng xã hội về ông Đ.V.S..

    Được biết, ông Đ.V.S. từng giữ chức Phó đội trưởng Đội QLTT số 4. Ông S. đã nghỉ công tác từ ngày 1-3-2025.

    Hiện, vụ việc đang được cơ quan chức năng làm rõ.