Blog

  • ‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ

    ‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ

    Anh cười thầm, hóa ra sáng nào vợ anh cũng “tập yoga” trong nhà nghỉ.

    Anh và chị ᵭã từng có thời yêu nhau say ᵭắm, vượt qua cả sự phản ᵭṓi của gia ᵭình chị vì anh hơn chị 1 giáp. Sau ⱪhi ra trường chỉ vài năm, anh ᵭã ngṑi ʟên ᵭược chức trưởng phòng nhȃn sự của 1 cȏng ty xuất nhập ⱪhẩu có tiḗng. Sau này do bị bó buộc vḕ thời gian và ʟời ra tiḗng vào nên anh ᵭã nghỉ việc ᵭể mở cȏng ty riêng ⱪinh doanh vḕ các dịch vụ giáo d:ục. Vḕ phần chị, người con gái từ nȏng thȏn ʟên thành phṓ, với tấm bằng ᵭỏ Đại học, chị cũng xin ᵭược ʟàm giáo viên dạy Tiḗng Anh cấp 2 ở Hà Nội. Kḗt hȏn xong, chị sinh ʟiḕn 2 bé, 1 trai 1 gái ⱪháu ⱪhỉnh giṓng anh y ᵭúc. Nhưng rṑi những tháng ngày tươi ᵭẹp chưa ⱪéo dài bao ʟȃu thì những ngày ᵭen tṓi ᵭã ập xuṓng cái gia ᵭình nhỏ bé ấy, nói chính xác hơn những tháng ngày ᵭó như án tử hình dành cho anh – 1 người chṑng, 1 người cha ʟuȏn hḗt mực yêu thương, quan tȃm và săn sóc cho tổ ấm của mình.

    Vợ anh ngay từ ⱪhi ᵭặt chȃn vào trường, chị ᵭã nổi tiḗng với phương pháp dạy tṓt nên chị ᵭược phong ʟàm giáo viên dạy giỏi và thường xuyên ᵭược cử ᵭi cȏng tác ở các tỉnh ⱪhác. Có ʟẽ vì những ʟần xa gia ᵭình ʟiên miên như vậy ᵭã ʟàm cho con người và tȃm tính chị thay ᵭổi.

    Trong 1 ʟần anh ᵭi cȏng tác từ Singapore vḕ, vì muṓn dành bất ngờ cho vợ nên anh ᵭã ⱪhȏng báo trước mà ᵭi thẳng vḕ nhà. Mới bước chȃn vào cửa, anh ᵭã nghe tiḗng nói chuyện ᵭiện thoại nhẹ nhàng của vợ với ai ᵭó. Ban ᵭầu anh nghĩ, chắc vợ anh xa chṑng nên mới gọi cho mấy bà tám hṑi ᵭại học buȏn chuyện. Nào ngờ anh như muṓn rụng rời tay chȃn ⱪhi nghe ᵭược vợ anh nũng nịu: “Em yêu anh, εm mua sẵn quà cho anh ᵭȃy rṑi, ừ ừ ʟát εm mang sang cho anh nha…”.

    Anh xách chiḗc vali ʟên bước nhanh ra ⱪhỏi nhà, anh ⱪhȏng muṓn nghe thêm bất cứ cȃu nào phát ra từ miệng vợ mình nữa, ᵭầu óc anh rṓi bời, tim ᵭập ʟoạn xạ, anh cảm giác như mình ⱪhȏng thể thở nổi. Anh biḗt rõ vợ anh ᵭang dan díu với tình nhȃn, có ʟỗi với mình nhưng bất giác trong tȃm ⱪhảm anh vẫn muṓn giữ cái gia ᵭình nhỏ bé ấy. Anh ᵭứng ᵭầu ᵭường gọi ᵭiện cho chị bảo anh ᵭang trên taxi sắp vḕ nhà. Mở cửa cho anh, chị vṑn vã ȏm hȏn chṑng rṑi sà vào ʟòng anh: “Sao anh ⱪhȏng vḕ sớm hơn, εm với con nhớ anh muṓn ᵭiên ʟên ᵭȃy này”. Anh có cảm giác ghê tởm cái con người này nhưng anh vẫn phải nhẹ giọng ᵭể xem chị có còn màn ⱪịch nào ⱪhác dành cho anh.

     Anh thực sự sṓc ⱪhi nhận ra vợ anh ⱪhȏng hḕ cảm thấy tội ʟỗi với chṑng và con 1 chút nào (Ảnh minh họa).

    Tṓi hȏm ấy, ʟúc tắt ᵭèn ᵭi ngủ anh quay sang ȏm chầm ʟấy chị rṑi thỏ thẻ “Sau này anh sẽ hạn chḗ ᵭi cȏng tác ᵭể εm và con ᵭỡ phải ở nhà một mình nhé”. Anh những tưởng chị sẽ giả bộ vui mừng ⱪhȏn xiḗt ⱪhi nghe thḗ, nào ngờ chị nhanh nhảu: “Em và con ở nhà ⱪhȏng sao ᵭȃu, anh cứ ᵭi cȏng tác thoải mái ᵭi, ᵭàn ȏng xȃy nhà, ᵭàn bà xȃy tổ ấm mà”. Anh thực sự sṓc ⱪhi nhận ra vợ anh ⱪhȏng hḕ cảm thấy tội ʟỗi với chṑng và con 1 chút nào. Đêm ᵭó, anh thức trắng.

    Sáng hȏm sau, 5h sáng chị ᵭã dậy ᵭi tập yoga ᵭể ra ⱪhỏi nhà. Trước ⱪhi ᵭi, chị ⱪhȏng quên hȏn má anh bảo “Anh cứ ngủ ᵭi, εm ᵭi tập vḕ rṑi chuẩn bị ᵭṑ ăn sáng cho bṓ con anh sau nha”. Chị vừa phóng xe ra ⱪhỏi nhà, anh ʟiḕn vơ vội chìa ⱪhóa theo sau tít ᵭằng xa ᵭể ⱪhỏi bị phát hiện. Đi ᵭược chừng 15 phút anh ⱪhȏng ⱪhỏi bất ngờ ⱪhi chị dừng xe trước 1 nhà nghỉ nằm trong con hẻm nhỏ ⱪín ᵭáo. Anh cười thầm, hóa ra sáng nào vợ anh cũng “tập yoga” trong này.

    Anh thất thểu trở vḕ nhà, ngậm ᵭắng nuṓt cay xem như ⱪhȏng có chuyện gì xảy ra. 1 tiḗng sau chị vḕ chuẩn bị ᵭṑ ăn sáng, thay áo quần cho tụi nhỏ rṑi ᵭi ʟàm cùng anh. Trước ⱪhi ra ⱪhỏi nhà anh còn “nắn gȃn” chị bằng cȃu: “Vợ anh ʟà nhất ᵭấy, có ai ᵭược rủng rỉnh như εm, con cái ʟại ngoan ngoãn, chṑng thì chiḕu chuộng…”.

    Anh cười thầm, hóa ra sáng nào vợ anh cũng “tập yoga” trong nhà nghỉ.Tṓi tṓi, trước ⱪhi ngủ anh cũng nói chuyện ngày xưa ⱪhó ⱪhăn ra sao mới ᵭḗn ᵭược với nhau, rṑi tình yêu như chiḗc bình pha ʟê phải ᵭủ bṓn tay của hai vợ chṑng nȃng niu thì thì mới ⱪhȏng bị rơi vỡ. Rṑi ᵭàn bà như chiḗc hom giữ ʟinh hṑn, hạnh phúc, của cải của gia ᵭình nên ᵭừng bao giờ sao ʟãng mà ʟàm mất. Rṑi sự thuỷ chung của người vợ có giá trị hơn nhiḕu ʟần của cải chṑng ʟàm ra nên các cụ nói “của chṑng cȏng vợ”… Anh cṓ gắng hḗt sức ᵭể răn ᵭe, bóng gió xa gần ᵭể chị hiểu mà quay vḕ với gia ᵭình, ấy vậy mà cȃu trả ʟời anh nhận ᵭược từ chị vẫn ʟà “Từ trước ᵭḗn giờ εm chỉ biḗt có mình anh và con mà thȏi”. Dù tṓi trước anh có nói gì thì một tuần vài sáng, chị vẫn ᵭi “tập yoga”, tṓi tṓi gọi ᵭiện thủ thỉ với nhȃn tình…

    Người ta thường bảo thử ᵭàn bà ⱪhi ᵭàn ȏng ⱪhȏng có thứ gì trong tay, thử ᵭàn ȏng ⱪhi họ có trong tay tất cả. Anh ʟà người ᵭàn ȏng có trong tay tất cả, hàng ngày ᵭi ʟàm anh tiḗp xúc với bao nhiêu cȏ gái trẻ như hotgirl, vậy mà anh chưa bao giờ ʟàm gì có ʟỗi với vợ con. Ngược ᵭời thay, vợ anh ʟại ᵭi ʟẳng ʟơ với người ᵭàn ȏng ⱪhác. Trong từ ᵭiển của anh 2 từ ʟy hȏn chưa bao giờ xuất hiện. Vậy mà giờ ᵭȃy, ngay ⱪhi nằm bên cạnh người phụ nữ ᵭầu gṓi tay ấp, anh ʟờ mờ nghĩ ᵭḗn chuyện cái gia ᵭình nhỏ bé này ᵭḗn ngày sẽ tan vỡ mất…

    Anh bất giác nghĩ ᵭḗn 2 ᵭứa con chưa ᵭầy 4 tuổi, chúng sẽ ra sao ⱪhi sṓng thiḗu cả cha ʟẫn mẹ. Anh ⱪhȏng ᵭủ tự tin ᵭể 1 mình nuȏi dạy chúng vì anh nghĩ thiên chức và bản năng ʟàm mẹ của người phụ nữ ʟuȏn ʟuȏn tṓt hơn cánh ᵭàn ȏng. Anh quá ᵭau ᵭớn với sự trơ tráo ẩn ᵭằng sau vẻ ngoan ngoãn như thỏ con của chị. Từng ᵭêm anh thao thức, càng nghĩ ʟại càng ᵭau. Anh ⱪhȏng biḗt ʟàm cách nào ᵭể vạch mặt tội ngoại tình của chị.

    Đêm hȏm ấy, chờ chị ngủ say, anh sang phòng 2 con hȏn ʟên trán chúng rṑi ʟặng ʟẽ mang theo vài bộ áo quần ra sȃn bay, anh bay sang ʟại Singapore, ở bên ᵭó, có ᵭṓi tác ᵭang cần anh ʟàm ᵭại diện. Anh ᵭể ʟại cho chị một bức thư ngắn gọn nhưng ᵭủ ᵭể chị bàng hoàng và hiểu ᵭược quyḗt ᵭịnh của anh. Lần ᵭi cȏng tác này, anh coi như “ᵭánh cược” với mái ấm của mình, hoặc ʟà còn, hoặc ʟà mất, song thực ʟòng, anh vẫn hy vọng “còn nước, còn tát”, dù anh ra ᵭi với con tim tan nát…

  • Đi họp lớp, hoa khôi bất ngờ hỏi vay 1,8 tỷ: Cả bàn bỏ về, chỉ mình tôi đồng ý và lời nói sau đó khiến tôi đơ người

    Đi họp lớp, hoa khôi bất ngờ hỏi vay 1,8 tỷ: Cả bàn bỏ về, chỉ mình tôi đồng ý và lời nói sau đó khiến tôi đơ người

    Mười năm sau ngày tốt nghiệp, nhóm chat cũ của lớp bỗng rộn ràng trở lại khi Lâm Nhã – cô lớp trưởng kiêm hoa khôi năm xưa gửi tin nhắn: “Tuần sau chúng ta họp lớp nhé! Về thăm trường và ôn kỷ niệm, cũng đã 10 năm rồi còn gì”.

    Nhận được thông báo, cả lớp lập tức đồng ý. Người hẹn đặt vé, người khoe váy áo, ai cũng háo hức vì đã lâu không gặp.

    Ngày hẹn, hơn hai chục gương mặt quen thuộc tụ họp trong một nhà hàng gần trường cũ. Ban đầu, mọi người vui vẻ, nhắc chuyện ký túc, giảng viên khó tính và những kỷ niệm ngày xưa. Nhưng chẳng mấy chốc, câu chuyện chuyển hướng từ “ngày ấy vui thế nào” sang “bây giờ kiếm được bao nhiêu”.

    Người làm giám đốc, người đầu tư bất động sản, người đã khởi nghiệp thành công – ai cũng cố nói sao cho mình “ổn áp” nhất. Giữa lúc ấy, Lâm Nhã bỗng đặt ly rượu xuống, cười nhẹ và ngại ngùng nói: “Thật ra dạo này công ty mình gặp chút khó khăn, đang cần xoay 500.000 tệ (khoảng 1,8 tỷ đồng). Không biết các bạn có thể giúp mình được không?”

    Đi họp lớp, hoa khôi bất ngờ hỏi vay 1,8 tỷ: Cả bàn bỏ về, chỉ mình tôi đồng ý và lời nói sau đó khiến tôi đơ người- Ảnh 1.

    Hoa khôi của lớp ngỏ ý muốn vay tiền bạn cũ. (Ảnh minh hoạ)

    Lời vừa dứt, không khí trở nên lặng như tờ. Những người vừa khoe có thu nhập ổn định phút trước giờ đồng loạt né ánh nhìn. Người nói phải trả học phí cho con, người than đầu tư thua lỗ, người bận phải ra ngoài nghe điện thoại gấp. Chỉ 5 phút sau, bàn tiệc gần như trống trơn.

    Chỉ còn lại tôi và Lâm Nhã. Cô cười gượng, nói nhỏ: “Chắc mình hơi đường đột quá, làm mọi người sợ”. Đồng cảm với bạn cũ, tôi quyết định đi rút 30.000 tệ (hơn 110 triệu đồng), đưa cho cô ấy và nói: “Không nhiều, nhưng hy vọng có thể giúp cậu vượt qua tạm thời”.

    Lâm Nhã nhìn tôi sững sờ, rồi bất ngờ bật khóc. Nhưng không phải vì cảm động, mà vì một chuyện hoàn toàn khác.

    Cô vội vàng trả lại tiền cho tôi và giải thích rằng mọi chuyện chỉ là một bài kiểm tra nhỏ. Lâm Nhã muốn thử xem, sau mười năm xa cách, còn ai trong lớp sẵn lòng dang tay giúp đỡ khi bạn bè gặp khó. Không ngờ kết quả lại khiến cô thất vọng đến vậy.

    Đi họp lớp, hoa khôi bất ngờ hỏi vay 1,8 tỷ: Cả bàn bỏ về, chỉ mình tôi đồng ý và lời nói sau đó khiến tôi đơ người- Ảnh 2.

    Thực tế của buổi họp lớp khiến cô vô cùng thất vọng. (Ảnh minh hoạ)

    Thật ra, công ty của Lâm Nhã không hề gặp khủng hoảng như cô nói. Ngược lại, việc kinh doanh đang phát triển mạnh, họ còn chuẩn bị mở thêm chi nhánh mới. Ngoài việc ôn lại kỷ niệm cũ, lý do thật sự khiến cô tổ chức buổi họp lớp chính là để tìm một người bạn đáng tin cậy trong số các bạn học cũ có thể cùng cô đảm nhiệm vị trí quản lý chi nhánh sắp khai trương.

    Khi nhìn quanh, người duy nhất còn ở lại đến cuối cùng chỉ có tôi. Lâm Nhã mỉm cười, nói rằng đó chính là câu trả lời mà cô tìm kiếm. Rồi cô rủ tôi cùng tham gia một dự án lớn – món quà không ngờ đến từ một buổi họp mặt tưởng chừng bình thường. Và tôi, vẫn còn ngỡ ngàng, đã mỉm cười gật đầu đồng ý.

    Trong những buổi họp lớp hay cuộc gặp gỡ xã giao, người ta dễ khoe mẽ thành công, nhưng khi đồng tiền được nhắc tới, nhiều mối quan hệ bỗng trở nên xa lạ. Đôi khi, không cần đến hàng trăm triệu, mà chỉ một hành động nhỏ, một sự sẵn lòng giúp đỡ cũng đủ để “định giá” lòng tin. Và trong thế giới nơi mọi thứ đều có thể quy ra tiền, sự chân thành lại là tài sản hiếm hoi không thể mua được.

  • Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly hôn, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình

    Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly hôn, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình

    Đã 17 năm kể từ ngày tôi ly hôn và rời khỏi căn nhà cũ với hai bàn tay trắng. Tôi tưởng thời gian đã xóa sạch mọi ký ức, nhưng chỉ một khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, tất cả quá khứ bỗng ùa về, sắc nét đến nghẹt thở.

    Hôm đó, tôi đi thị sát tòa nhà văn phòng mới thu mua. Trong bộ vest đặt may, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, tôi mang theo cảm giác quen thuộc của kẻ thành đạt: được đón chào, được cung kính, được ngước nhìn. Ánh sáng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, mùi điều hòa cùng mùi sang trọng khiến tôi một lần nữa thỏa mãn với cái “thành công” mà mình đã dày công xây dựng.

    Thế nhưng, chỉ một cảnh tượng nhỏ bé lại kéo cả thế giới của tôi sụp xuống.

    Khi đi qua hành lang vắng, tôi nhìn thấy một nữ lao công đang đứng kiễng chân lau bụi trên cửa. Vóc dáng gầy guộc trong bộ đồng phục xanh bạc màu, vài sợi tóc bạc dính vào gáy vì mồ hôi… Hình ảnh ấy khiến tim tôi khựng lại. Có thứ gì đó quen thuộc đến mức khiến tôi không thể rời mắt.

    Và rồi cô ấy quay lại. Khoảnh khắc ấy, tôi điếng người vì nhận ra đó là Quyên – vợ cũ của tôi. Ngày đó, Quyên phản đối kịch liệt khi tôi tiếp tục vay nợ để khởi nghiệp sau nhiều lần thất bại. Thậm chí, cô ấy còn dọa rằng nếu tôi kiên quyết làm vậy, cô ấy sẽ ly hôn và đưa con đi, đời này tôi đừng hòng gặp lại con nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn dứt khoát chọn sự nghiệp thay vì vợ con.

    Những năm đầu sau ly hôn, tôi vẫn nợ chồng nợ chất, thất bại liên tục nên chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp Quyên và con trai. Tới khi sự nghiệp thành đạt, tôi tìm về thì mẹ con họ đã chuyển đi đâu mất, không liên lạc được cũng chẳng ai có thông tin gì.

    Tôi đứng hình khi thấy vợ cũ sau 17 năm ly hôn. (Ảnh minh họa)

    Thật không ngờ, sau 17 năm, tôi lại gặp lại vợ cũ trong hoàn cảnh này. Lúc đó, tôi đứng chết trân, suýt nữa tôi đã không nhận ra vợ cũ, bởi cuộc sống đã mài mòn cô ấy quá nhiều. Đôi tay thô ráp, gương mặt khắc khổ, dáng vẻ nhỏ bé… tất cả đều nói lên cô ấy đã phải sống khó khăn thế nào. Một cảm giác vừa áy náy vừa tự mãn ngu ngốc trỗi dậy trong tôi, như thể tôi có quyền bù đắp cho cô ấy bằng tiền, như thể tiền có thể thay tôi xin lỗi cho 17 vắng mặt.

    Tôi vội vàng lục ví, rút ra một xấp tiền dày, gần như nhét vào tay cô.

    – Em cầm đi… để phòng lúc cần.

    Tôi nói như bố thí, như ban ơn. Nhưng cô ấy lại rụt tay về, vài tờ tiền rơi xuống nền nhà. Khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cô ấy không còn né tránh mà chỉ có sự bình thản pha chút bi thương.

    – Không cần đâu.

    Khoảnh khắc đó, tôi ngượng đến mức chỉ muốn biến mất. Nhưng cú sốc lớn nhất lại đến từ câu tiếp theo.

    – Thằng Khánh đỗ đại học X rồi.

    Tôi đứng hình, toàn thân tê dại. Con tôi? Đứa mà tôi gần như không nuôi ngày nào, đứa mà tôi tưởng có lẽ đang sống vất vả ở đáy xã hội lại đỗ trường đại học top đầu nước.

    Tôi không thốt nổi lời nào. Những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ, như thể chúng bỗng trở nên bẩn thỉu trước thành tích của con tôi.

    Tôi không thốt nổi lời nào, những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ. (Ảnh minh họa)

    Quyên kể, từ nhỏ nó đã biết lo, chưa bao giờ đòi hỏi gì. Không có tiền đi học thêm, nó đứng cả ngày ở hiệu sách đọc ké. Điểm số luôn đứng nhất, làm thêm dạy kèm để tự lo sinh hoạt phí. Tiền học đại học, nó xin vay trợ học và nó bảo sau này nó tự trả được.

    Còn tôi, bố của con nó, đang làm gì? Tôi nhậu nhẹt tiếp khách, đánh golf, hưởng thụ bên người đẹp trẻ tuổi… sống cuộc đời giàu có mà tôi luôn mơ ước, rồi tự huyễn rằng mình không có gì phải áy náy.

    Nhưng sự thật là, tôi chẳng có tư cách gì để tự hào, cũng chẳng có tư cách gì để đứng trước mặt hai mẹ con họ. Khi tôi hỏi liệu tôi có thể gặp nó hay không, vợ cũ chỉ lắc đầu.

    – Nó biết anh, nhưng chưa từng hỏi về anh. Giấy báo nhập học đến, em hỏi có muốn báo anh không. Nó nói: ‘Không cần. Chuyện của con… không liên quan đến ông ấy’.

    Chỉ một câu thôi, nhưng nó đập nát tất cả sự kiêu ngạo mà tôi xây dựng suốt 17 năm. Tôi tưởng mình giàu có, tưởng mình thành công, tưởng chỉ cần tung tiền là có thể giải quyết mọi thứ. Nhưng tôi lại nghèo đến mức chẳng có nổi vị trí trong lòng con trai mình.

    Khi nhìn bóng lưng gầy guộc mà thẳng lưng của Quyên kéo thùng nước lao công rời đi, tôi mới hiểu ra thứ tôi đánh mất không phải một người vợ, cũng không chỉ là một gia đình, mà là quyền được nhìn con lớn lên. Quyền được ở bên cạnh khi nó vấp ngã hay thành công. Quyền được gọi một tiếng “bố” mà không bị bỏ qua như một người xa lạ.

    17 năm tôi đổi lấy tiền bạc, nhưng đánh mất cả thế giới của mình. Và thứ mất đi ấy mãi mãi không thể mua lại bằng tiền.

  • Thông gia nghèo gửi 50 triệu tiền phúng điếu, cả nhà xôn xao bàng hoàng, mở ra thấy bức thư bên trong, đọc mà ch/ế/t l/ặ/n/g

    Thông gia nghèo gửi 50 triệu tiền phúng điếu, cả nhà xôn xao bàng hoàng, mở ra thấy bức thư bên trong, đọc mà ch/ế/t l/ặ/n/g

    Chiếc phong bì phúng điếu chứa số tiền lớn khiến cả gia đình chồng tôi xôn xao, bàn tán. Sau khi biết lý do, mọi người quyết định thực hiện một điều ý nghĩa bằng khoản tiền này.

    Vợ chồng tôi kết hôn được 5 năm, gia cảnh hai bên chênh lệch khá lớn. Tuy nhiên, bố mẹ chồng giàu có đối xử với tôi và gia đình rất tốt, không hề có khoảng cách hay sự phân biệt nào.

    Đặc biệt, mẹ chồng rất thân thiết với mẹ đẻ tôi. Hai bà có cùng sở thích làm việc thiện.

    Mẹ chồng tôi tâm niệm rằng, cho đi không phải để nhận lại và “con người sinh ra với hai bàn tay trắng thì khi mất đi cũng sẽ chẳng mang theo thứ gì”. Bởi thế, bà luôn cố gắng giúp đỡ người khác.

    Nhà tôi chỉ còn 3 mẹ con, bố mất sớm nên cuộc sống cũng khốn khó.

    Tôi lấy chồng trước, còn anh trai vì thương mẹ nên vẫn chưa kết hôn. Mẹ tôi lo ngại cảnh nhà như vậy khiến anh khó lấy vợ nên cố gắng dành dụm rồi vay mượn thêm để sửa lại nhà cho khang trang.

    Biết chuyện, mẹ chồng tôi lập tức gọi điện cho thông gia để được hỗ trợ. Bà ngỏ ý cho mẹ tôi vay 200 triệu đồng. Số tiền này với mẹ tôi là rất lớn, bằng thu nhập 2-3 năm nên mẹ từ chối. Nhưng mẹ chồng tôi không chịu, nói rằng giúp người ngoài nhiều rồi mà đến giờ không giúp được thông gia thì rất áy náy.

    Mẹ chồng tôi động viên mãi, mẹ tôi mới đồng ý nhưng chỉ vay 100 triệu đồng. Số còn lại, vợ chồng tôi chung tay phụ giúp.

    Khi mẹ chồng cho mẹ tôi vay 100 triệu, nghe lời mẹ, chúng tôi không tiết lộ chuyện này với các anh chị em khác trong nhà. Bởi mẹ không muốn có sự so đo, tị nạnh lẫn nhau.

    Nhưng, đau xót thay khi người tốt như mẹ chồng tôi lại phải rời xa cõi tạm sớm. Chỉ sau 2 tháng phát hiện bị ung thư, mẹ chồng qua đời với nhiều dự định còn dở dang.

    Khi biết mẹ bệnh, cả nhà tôi dồn tiền, tìm mọi cách để chữa trị, kéo dài sự sống cho mẹ. Mẹ đẻ tôi cũng vậy, cố gắng gom góp được 50 triệu để trả cho thông gia đi điều trị.

    Còn 50 triệu, mẹ sắp xếp trả nốt nhưng chưa kịp đưa thì mẹ chồng tôi đã từ giã cõi đời. W-phong bì phúng điếu.jpgThông gia nghèo gửi 50 triệu phúng điếu, cả nhà chồng xôn xao, sau đó quyết định mang khoản tiền đó đi xây nhà tình thương, giúp người nghèo khó. Ảnh minh họa
    Hôm đám tang, ngoài 1 triệu phúng viếng, mẹ tôi để thêm 50 triệu còn nợ vào phong bì, đứng thắp hương hồi lâu rồi bật khóc. Tôi biết mẹ rất đau xót trước sự ra đi của thông gia bởi hai người thân thiết như tri kỷ.

    Buổi tối, sau khi lo đám cho mẹ xong xuôi, anh em nhà chồng tôi tụ họp bóc phong bì phúng viếng để chi trả tiền tang lễ. Khi mở đến phong bì của mẹ tôi, mọi người xôn xao vì số tiền lớn bên trong.

    Anh cả kinh ngạc quay sang hỏi vợ chồng tôi: “Sao bà thông gia phúng viếng nhiều tiền thế? Liệu có nhầm lẫn gì không?”.

    Lúc đó, chồng tôi mới giải thích chuyện mẹ chồng từng cho thông gia mượn một khoản để sửa nhà.

    “Khi cho vay, mẹ nói với em là sẽ không lấy lại khoản tiền này vì muốn giúp đỡ thông gia.

    Nhưng nay mẹ ra đi, mẹ vợ em muốn làm tròn trách nhiệm và bày tỏ sự biết ơn nên phúng viếng cả số tiền nợ còn lại, chia buồn cùng gia đình mình”, chồng tôi nói.

    Các anh chị em nghe xong bảo, nếu mẹ tôi còn khó khăn, vợ chồng tôi cứ gửi lại mẹ tiền phúng điếu. Gia đình chỉ xin nhận tấm lòng.

    Tôi rất xúc động vì điều đó nhưng vợ chồng tôi có thể lo cho mẹ nên gợi ý mang số tiền này đi ủng hộ các gia đình có hoàn cảnh khó khăn, giống như điều mẹ chồng vẫn từng làm trước đây.

    Trao đổi một hồi lâu, các anh chị chồng tôi thống nhất sẽ dùng toàn bộ tiền phúng viếng mẹ chồng để giúp đỡ người nghèo khó.

    Riêng 50 triệu tiền phúng viếng của mẹ tôi, mọi người “chốt” sẽ dùng để hỗ trợ một người hàng xóm bằng việc xây nhà tình thương. Mọi người mong muốn thực hiện nguyện ước của mẹ, để tấm lòng và tiếng thơm về mẹ sẽ còn hiện hữu mãi nơi đây.

  • Những đồ dùng bạn nên tích trữ trong nhà: Dự trữ cho những tình huống khẩn cấp

    Những đồ dùng bạn nên tích trữ trong nhà: Dự trữ cho những tình huống khẩn cấp

    Có hai nguyên nhân chính khiến nhiều chuyên gia khuyên bạn nên chủ động tích trữ một số nhu yếu phẩm trong nhà. Thứ nhất, khi xảy ra các tình huống khẩn cấp như dịch bệnh, động đất, lũ lụt hay thiên tai tái diễn, việc mua sắm hàng ngày của người dân có thể bị gián đoạn. Thứ hai, nếu giá của một số mặt hàng được dự báo sẽ tăng trong thời gian tới, việc dự trữ sớm có thể giúp bạn tiết kiệm chi phí đáng kể.

    Vậy trong vài tháng tới, những món đồ nào đáng để tích trữ? Đây là gợi ý từ những người đã có kinh nghiệm thực tế:

    Thực phẩm và nước uống – DỰ TRỮ CHO TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP

    Người đi làm thường bận rộn và không có nhiều thời gian đi chợ. Vì vậy:

    Bạn nên chuẩn bị sẵn gạo, mì gói, bột mì, đồ hộp, gia vị, và một số thực phẩm khô để dùng khi cần thiết.

    Nhu cầu về nước sạch và nước khoáng ngày càng tăng. Việc dự trữ một lượng nước uống phù hợp giúp bạn an tâm hơn trong những lúc xảy ra sự cố về nguồn nước hoặc khi không thể mua sắm kịp thời. Nước uống & nước sinh hoạt dự trữ. Can 10–20L để trữ nước máy. Nước đóng chai để uống. Một ít nước sạch để nấu ăn, nấu cháo cho trẻ hoặc người già. Nếu gặp phải tình trạng mưa lụt dễ làm nước máy đục, nhiễm bẩn, nên trữ sẵn sẽ an tâm hơn nhiều.

    Khi xảy ra thiên tai, mất điện hoặc gián đoạn giao thông, việc tiếp cận thực phẩm tươi sống sẽ trở nên khó khăn. Vì vậy, mỗi gia đình nên chuẩn bị:

    Lương thực khô như mì gói, miến, gạo, bánh quy, ngũ cốc… bảo quản trong hộp, túi kín để chống ẩm.

    Thực phẩm đóng hộp: cá hộp, thịt hộp, đậu hộp… giúp dễ bảo quản, dễ chế biến.

    Đồ ăn liền: xúc xích, bánh mì gói, cháo ăn liền, súp ăn liền.

    Nước uống đóng chai loại nhỏ, dễ mang theo và phân chia cho từng thành viên. Lý tưởng nhất là dự trữ lượng nước dùng cho ít nhất 3–5 ngày.

    Vật tư y tế – Thuốc men – BỘ SƠ CỨU CẦN THIẾT

    Sau ba năm đối mặt với dịch bệnh, nhiều người nhận ra rằng một hộp thuốc gia đình là vô cùng quan trọng. Bạn nên có:

    Thuốc cảm, sốt, đau đầu

    Thuốc tiêu viêm, thanh nhiệt, giải độc

    Thuốc điều trị bệnh mãn tính (nếu trong nhà có người cần dùng)

    Gạc, bông, dung dịch sát trùng

    Tuy nhiên, hãy lưu ý không nên tích trữ quá nhiều, vì thuốc có hạn sử dụng. Hết hạn không chỉ lãng phí mà còn nguy hiểm khi dùng.

    Một túi y tế nhỏ gọn nhưng đầy đủ có thể cứu nguy trong nhiều tình huống:

    Băng cá nhân, bông gạc, băng cuộn y tế, băng keo cá nhân các kích cỡ để xử lý vết thương nhỏ.

    Thuốc sát trùng: cồn, oxy già, povidine.

    Thuốc điều trị thường gặp:

    Thuốc da liễu: trị ngứa, lở loét nhẹ, côn trùng cắn.

    Thuốc tiêu hóa: tiêu chảy, táo bón, men tiêu hóa.

    Thuốc hô hấp: ho, hen nhẹ, thuốc xịt nếu có tiền sử.

    Thuốc cảm cúm, sốt, giảm đau…

    Thuốc cá nhân đặc biệt (nếu gia đình có người bệnh mãn tính): nên chuẩn bị đủ cho vài ngày.

    DỤNG CỤ QUAN TRỌNG KHÁC
    Đây là nhóm vật dụng nhỏ nhưng cực kỳ hữu ích khi gặp sự cố:

    Hộp quẹt, nến, đèn dầu (nhớ mua thêm tim và dầu dự phòng), diêm để phòng khi mất điện.

    Khăn giấy khô, khăn ướt để vệ sinh cá nhân.

    Áo phao cứu hộ, đặc biệt hữu ích trong mùa mưa bão, vùng ngập lụt.

    Mắt kính bảo hộ giúp tránh bụi, gió mạnh, mảnh vỡ.

    Dao gấp đa năng để cắt dây, mở hộp, sửa chữa nhỏ.

    Đèn pin mini, pin dự phòng và còi cứu hộ để phát tín hiệu khi cần được hỗ trợ.

    BALO CÁ NHÂN – LUÔN SẴN SÀNG “GRAB & GO”
    Mỗi người nên có một balo nhỏ, nhẹ để có thể mang theo ngay khi cần di chuyển gấp:

    Giấy tờ quan trọng (CMND/CCCD, giấy khai sinh, sổ đỏ, bảo hiểm…) nên cho vào túi zip chống nước.

    Vài bộ quần áo, bao gồm áo ấm, đồ lót, áo mưa mỏng.

    Thuốc men cá nhân, vật dụng y tế và các công cụ nhỏ gọn đã liệt kê ở trên.

    Một ít thức ăn khô – nước nhỏ, đủ dùng trong 24 giờ.

    Điện thoại, sạc dự phòng, và danh sách số điện thoại khẩn cấp ghi ra giấy.

    Khẩu trang
    Dù dịch bệnh đã được kiểm soát tốt, nhu cầu dùng khẩu trang vẫn cao, đặc biệt khi:

    Thời tiết nóng ẩm tạo điều kiện cho virus, vi khuẩn sinh sôi

    Bạn thường xuyên đến nơi đông người: siêu thị, trường học, văn phòng, tàu điện ngầm…

    Khẩu trang giúp bảo vệ bản thân và hạn chế lây nhiễm chéo. Vì vậy, mỗi gia đình nên dự trữ một lượng khẩu trang nhất định để dùng khi cần.

    Khăn lau khử trùng
    Ngày nay, khăn lau khử trùng trở thành vật dụng phổ biến và đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ sức khỏe gia đình. Có hai lý do bạn nên dự trữ:

    Thời tiết nóng lên khiến vi khuẩn, virus phát triển mạnh. Khăn khử trùng có thể giúp tiêu diệt mầm bệnh hiệu quả, nhất là khi bạn đi ra ngoài hoặc cần làm sạch nhanh bề mặt đồ dùng.

    Đa công dụng và để lâu được: Khăn khử trùng dùng cho tay, tay nắm cửa, điện thoại, bàn ghế… đặc biệt là có thể bảo quản lâu mà không bị hỏng, rất lý tưởng để dự phòng.

    Dầu ăn
    Dự trữ một vài chai dầu ăn trong nhà là điều nên làm vì:

    Giá nguyên liệu toàn cầu như ngô, đậu nành, ngũ cốc… đang có xu hướng tăng do biến đổi khí hậu và nhu cầu sản xuất. Điều này đồng nghĩa giá dầu ăn rất có thể leo thang trong thời gian tới.

    Gia đình nào cũng cần dùng dầu ăn, nhưng nhiều người chỉ phát hiện hết dầu khi đang nấu ăn. Dự trữ trước giúp bạn tránh bất tiện và giữ chất lượng món ăn.

    Hơn nữa, dầu ăn có hạn sử dụng dài, dễ bảo quản.

    Tích trữ một cách thông minh không phải là mê tín, mà là sự chuẩn bị thiết thực, dựa trên kinh nghiệm của những người từng trải qua khó khăn.

    Hiểu rõ và chuẩn bị đúng giúp bạn chủ động trước mọi tình huống bất ngờ.

  • Thông báo khẩn liên quan đến thường trú, tạm trú của tất cả người dân cả nước từ ngày 15/12

    Thông báo khẩn liên quan đến thường trú, tạm trú của tất cả người dân cả nước từ ngày 15/12

    Chính phủ đã ban hành Nghị định số 282/2025/NĐ-CP quy định về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự, an toàn xã hội; phòng, chống tệ nạn xã hội và phòng, chống bạo lực gia đình. Một trong những nội dung đáng chú ý của Nghị định là quy định mức xử phạt đối với các hành vi vi phạm về đăng ký và quản lý cư trú – lĩnh vực trực tiếp liên quan đến công tác quản lý dân cư và an ninh cơ sở.

    Theo đó, người dân sẽ bị phạt cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 500 nghìn đến 1 triệu đồng nếu vi phạm một trong những quy định về cư trú. Thứ nhất, Nghị định xử phạt đối với hành vi không thực hiện đúng quy định pháp luật về đăng ký thường trú, tạm trú; xóa đăng ký thường trú, tạm trú; tách hộ; điều chỉnh thông tin cư trú trong Cơ sở dữ liệu cư trú; hoặc khai báo thông tin cư trú không đúng quy định.

    Đây là nhóm hành vi phổ biến trong thực tế khi nhiều người dân còn chậm trễ, thiếu cập nhật hoặc khai báo thiếu chính xác thông tin cư trú.

    Thứ hai, Nghị định quy định xử phạt đối với hành vi không thực hiện thông báo lưu trú hoặc khai báo tạm vắng đúng quy định. Việc duy trì thông tin cư trú rõ ràng và đầy đủ không chỉ phục vụ quản lý nhà nước mà còn hỗ trợ công tác bảo đảm an ninh trật tự tại địa phương.

    Thứ ba, người dân cũng sẽ bị xử phạt nếu không xuất trình giấy tờ liên quan đến cư trú hoặc không cung cấp thông tin cư trú trên ứng dụng định danh quốc gia khi có yêu cầu của cơ quan có thẩm quyền. Quy định này phù hợp với xu hướng số hóa quản lý dân cư, khuyến khích người dân sử dụng ứng dụng định danh quốc gia trong các giao dịch và kiểm tra hành chính.

    Nghị định số 282/2025/NĐ-CP sẽ chính thức có hiệu lực từ ngày 15/12/2025, tạo hành lang pháp lý chặt chẽ hơn trong công tác quản lý cư trú, góp phần nâng cao hiệu quả quản lý dân cư trong bối cảnh chuyển đổi số quốc gia ngày càng mạnh mẽ.

  • Phép màu không xảy ra với Hồ Văn Cường

    Phép màu không xảy ra với Hồ Văn Cường

    Hồ Văn Cường là giọng ca Bolero trẻ được nhiều khán giả yêu mến.

    Ngày 30 tháng 11 năm 2025, tạp chí Saostar đăng tải bài viết với tiêu đề “Phép màu không xảy ra với Hồ Văn Cường”. Nội dung như sau:

    Trong bối cảnh thị trường âm nhạc Việt Nam chứng kiến sự bùng nổ của các trào lưu mới, nam ca sĩ trẻ Hồ Văn Cường vẫn kiên trì theo đuổi Bolero và dân ca, dòng nhạc vốn được xem là kén người nghe và ít phù hợp với thị hiếu giới trẻ. Sự lựa chọn này giúp anh giữ vững màu sắc âm nhạc riêng, đồng thời khẳng định con đường nghệ thuật nhất quán từ những ngày đầu được khán giả biết đến.

    Hồ Văn Cường đã đúng khi quyết định dừng lại Ảnh 3

    Khác với nhiều nghệ sĩ cùng trang lứa như Phương Mỹ Chi hay Quang Anh, những gương mặt có lợi thế khi chuyển dịch sang những phong cách âm nhạc hiện đại, dễ tiếp cận số đông thì Hồ Văn Cường chấp nhận hạn chế về sân khấu biểu diễn. Các chương trình Bolero và dân ca thường gói gọn ở phòng trà, sự kiện cộng đồng hoặc các sân khấu truyền thống, nơi đối tượng khán giả chủ yếu thuộc độ tuổi trung niên trở lên. Điều này khiến cơ hội “phủ sóng” rộng rãi của anh trở nên ít hơn so với nhiều ca sĩ trẻ khác.

    Tài sản vô giá của Hồ Văn Cường Ảnh 6

    Tuy vậy, sự giới hạn về không gian biểu diễn không đồng nghĩa với việc Hồ Văn Cường thu hẹp hoạt động. Ngược lại, quan sát hành trình của nam ca sĩ cho thấy anh gần như không từ chối bất kỳ sân khấu nào, dù nhỏ hay lớn, miễn được cất tiếng hát phục vụ khán giả. Nhiều buổi diễn của anh mang tính mộc mạc, giản dị, nhưng luôn thu hút những người yêu thích dòng nhạc xưa cũ, mặn mà cảm xúc.

    Chính sự bền bỉ ấy đã dần mang đến “quả ngọt”. Không chỉ hoạt động ở các sân khấu nhỏ lẻ, Hồ Văn Cường còn nhiều lần xuất hiện trong liveshow của những tên tuổi gạo cội như Giao Linh, Sơn Tuyền, Ngọc Sơn hay Như Quỳnh. Việc được đứng cạnh các nghệ sĩ kỳ cựu trong những chương trình quy mô lớn cho thấy vị trí ngày càng vững vàng của anh trong dòng nhạc Bolero đương đại.

    Phép màu không xảy ra với Hồ Văn Cường Ảnh 3

    Một điểm đáng chú ý khác là mức độ gắn bó của khán giả dành cho Hồ Văn Cường. Dù phạm vi người hâm mộ không rộng bằng các ca sĩ trẻ theo đuổi nhạc thị trường, nhưng lực lượng fan của anh lại nổi tiếng chịu chi. Nhiều đêm diễn, nam ca sĩ nhận được những món quà giá trị như tiền mặt, vàng từ khán giả như một cách thể hiện sự trân trọng dành cho giọng hát và con người anh. Tình cảm này phản ánh mối liên kết bền chặt, điều không phải nghệ sĩ trẻ nào cũng xây dựng được trong bối cảnh khán giả ngày càng dễ bị thu hút bởi những xu hướng mới.

    Thành công nghề nghiệp kéo theo những thay đổi tích cực về đời sống cá nhân. Gần đây, Hồ Văn Cường cho biết đã mua được căn nhà đầu tiên sau nhiều năm hoạt động nghệ thuật, đánh dấu cột mốc quan trọng trong cuộc sống. Người hâm mộ không giấu được sự vui mừng khi thấy nam ca sĩ từng bước ổn định, trưởng thành cả trong sự nghiệp lẫn đời sống vật chất.

    Phép màu không xảy ra với Hồ Văn Cường Ảnh 4

    Hành trình hiện tại của Hồ Văn Cường càng có ý nghĩa khi nhìn lại giai đoạn nhiều biến cố mà anh từng trải qua. Đã có lúc sự nghiệp của anh tưởng như dừng lại, khi những tranh cãi và áp lực dư luận phủ bóng lên hình ảnh của nam ca sĩ trẻ. Thế nhưng thay vì rời sân khấu, Hồ Văn Cường chọn cách bắt đầu lại từ những bước đi nhỏ nhất. Không phép màu nào xuất hiện trong câu chuyện của anh, chính sự kiên định, thái độ cầu thị và niềm tin vào con đường đã chọn đã giúp anh mở ra cánh cửa mới.

    Ngày hôm nay, Hồ Văn Cường không chỉ tồn tại trong showbiz, anh tạo dựng cho mình một “vùng đất” riêng, nơi tiếng hát mộc mạc và chân thành tiếp tục chạm đến trái tim những khán giả vẫn yêu Bolero và dân ca. Hành trình ấy cho thấy một điều: ở bất kỳ dòng nhạc nào, tài năng và sự bền bỉ vẫn là yếu tố quyết định để nghệ sĩ đi đường dài.

    Hồ Văn Cường đã đúng khi quyết định dừng lại Ảnh 5

    Báo Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Lý do Hồ Văn Cường kín tiếng, ngại giao tiếp”. Nội dung như sau:

    Lý do Hồ Văn Cường kín tiếng, ngại giao tiếp
    Ca sĩ Hồ Văn Cường. Ảnh: Nghệ sĩ cung cấp.

    Nổi tiếng quá sớm và những áp lực kéo dài

    Việc nổi tiếng khi mới hơn 10 tuổi kéo theo hàng loạt thay đổi: môi trường sống, mối quan hệ, áp lực từ kỳ vọng của khán giả. Giai đoạn sau đó, những ồn ào xung quanh đời sống riêng, chuyện tiền bạc, cát xê, mối quan hệ với người nâng đỡ… càng khiến cái tên Hồ Văn Cường thường xuyên gắn với hai chữ “thị phi”. Trong nhiều cuộc trò chuyện với phóng viên, anh chỉ nói ngắn gọn rằng mình “muốn để mọi thứ trôi qua, tập trung vào việc học và đi hát”, thay vì giải thích quá nhiều.

    Chính bối cảnh đó tạo nên một Hồ Văn Cường trưởng thành sớm, nhưng cũng dè dặt, cẩn trọng hơn so với người cùng trang lứa khi bước ra trước công chúng.

    Hồ Văn Cường
    Hồ Văn Cường sống khép kín, ít giao tiếp. Ảnh: Nghệ sĩ cung cấp.

    Khó khăn trong giao tiếp

    Lý do khiến Hồ Văn Cường sống khép kín nhiều năm qua đến từ chính bản tính và một “căn bệnh” mà anh thẳng thắn thừa nhận: sợ đám đông.

    Anh cho biết bản thân rất khó khăn khi phải đứng nói chuyện với nhiều người ở khoảng cách gần, phải giao tiếp trực diện. Khi xuất hiện tại một số sự kiện, Hồ Văn Cường thừa nhận mình thường căng thẳng, nói ít, khó mở lòng với phóng viên lẫn khán giả, vì “sợ nói sai, sợ bị hiểu lầm”.

    Tự nhận là người rụt rè, không giỏi giao tiếp, anh chọn cách thể hiện bản thân qua âm nhạc, thay vì nói quá nhiều về đời sống riêng. Điều này khiến hình ảnh Hồ Văn Cường trong mắt công chúng có phần “bí ẩn”, ít xuất hiện trên mạng xã hội, ít chia sẻ chuyện cá nhân, hiếm khi tham gia talkshow hay gameshow.

    Chủ động chọn lối sống kín tiếng, ưu tiên học và gia đình

    Bên cạnh yếu tố tính cách và nỗi sợ đám đông, lối sống khép kín hiện tại cũng là lựa chọn có chủ đích của Hồ Văn Cường. Ở tuổi 22, nam ca sĩ đang là sinh viên ngành marketing, cho biết anh chỉ nhận show vào cuối tuần hoặc những dịp thật sự phù hợp, còn lại tập trung cho việc học để kịp tốt nghiệp đúng hạn.

    Anh khẳng định không chạy theo lịch diễn dày đặc, không xem việc xuất hiện liên tục trên truyền thông là thước đo thành công. Ngược lại, Hồ Văn Cường muốn giữ nhịp sống bình thường: đến trường, đi hát vừa phải, dành thời gian cho gia đình. Việc cân bằng này cũng giúp anh tránh xa thị phi, giảm áp lực tâm lý sau nhiều năm liên tiếp vướng ồn ào ngoài mong muốn.

    Sống kín tiếng không đồng nghĩa với việc Hồ Văn Cường tách mình khỏi khán giả. Nam ca sĩ vẫn đều đặn tham gia các chương trình ca nhạc, đặc biệt là các liveshow phòng trà, sự kiện âm nhạc có quy mô vừa phải – nơi anh có thể tập trung hát hơn là giao tiếp. Anh cũng xuất hiện trong một số liveshow lớn của các đàn anh, đàn chị, nhưng chọn cách giữ sự chừng mực, điềm tĩnh, tránh tạo thêm ồn ào ngoài câu chuyện chuyên môn.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Đến khi người cha già rời bỏ chị em tôi, tôi mới hiểu, tình cảm hóa ra cũng quy ra được những con số

    Đến khi người cha già rời bỏ chị em tôi, tôi mới hiểu, tình cảm hóa ra cũng quy ra được những con số

    Đến khi người cha già rời bỏ chị em tôi, tôi mới hiểu, tình cảm hóa ra cũng quy ra được những con số.

    Mẹ mất lúc tôi mới lên 10, để lại 3 cha con lủi thủi trong căn nhà nhỏ giữa làng. Chị tôi hơn tôi 6 tuổi, lấy chồng ở thành phố. Từ ngày đi, chị thỉnh thoảng mới về, khi thì dịp Tết, khi thì giỗ mẹ.

    Mỗi lần về, chị nói nhiều về chuyện chồng con, chuyện học phí, giá gạo rồi lại vội vàng đi. Bóng chị khuất sau ngõ luôn để lại cho tôi cảm giác xa xăm.

    Những năm cha còn khỏe, ông vẫn tự tay trồng hàng cau, vá mái ngói, quét sân. Tôi đi làm công ty, chiều về nấu cơm, hai cha con ngồi ăn bên nhau. Có những bữa, ông chỉ ăn nửa chén cơm rồi bảo no. Tôi biết ông no vì nhìn thấy tôi, chứ có gì ngon đâu.

    Vợ chồng tôi xây lại căn nhà trên nền cũ, hơn trăm mét vuông, tường vôi mới trắng. Không sang trọng gì, nhưng đủ ấm. Tôi muốn cha sống nốt những năm cuối đời trong chỗ tử tế, không phải né dột mỗi khi mưa xuống.

    Chị có về, nhìn quanh rồi nói: “Chú khá đấy, xây được cái nhà khang trang”. Tôi cười, bảo nhờ phúc cha mẹ, chị không nói gì thêm. Hồi cưới, bố đã gom góp vay ngược xoay xuôi, cho chị hơn 100 triệu đồng. Hồi ấy, tôi nghĩ như thế cũng phải đạo.

    Rồi cha yếu dần, mắt mờ, chân run. Tôi lo thuốc thang, cơm cháo, đưa đi viện. Có đêm mưa, cha trở bệnh, tôi ngồi cả đêm bên giường, nghe từng nhịp thở yếu dần. Người ta bảo, cha con không thân bằng mẹ con nhưng tôi thấy sai. Tình cha lặng lẽ mà sâu, như gốc cây già bám chặt đất.

    Một sáng tháng 9, cha đi nhẹ như hơi thở. Tôi bưng chén nước, thấy ông không còn động. Mọi thứ im bặt, căn nhà trống rỗng. Hàng cau ngoài sân gió lay nhẹ, mùi hương khói quẩn quanh. Tôi cúi đầu, lòng nặng như đá.

    Đám tang trôi đi trong nhọc nhằn và nước mắt. Chị về, khóc nhiều, cũng phụ giúp lo liệu. Tôi không để ý ai làm gì, chỉ biết mình bận tay mà rối trí. Đến lúc hạ huyệt, tôi thấy trời chuyển tối. Cái lạnh của đất và nỗi trống rỗng trong tim hòa làm một.

    Tối ấy, tôi ngồi bên bàn thờ, nhìn bức ảnh cha. Đôi mắt trong ảnh như dõi xuống, hiền mà xa. Tôi không biết ông còn dõi theo chúng tôi không hay đã yên lòng nơi khác? Tôi chỉ biết căn nhà bỗng lặng lẽ khác thường.

    Đám tang qua được 3 hôm, chị bảo ở lại thêm ngày để “tính chuyện nhà”. Tôi ngồi đối diện chị, lòng chẳng yên. Chị mở lời, giọng dịu mà rắn: “Bố mất rồi, đất phải chia. Không di chúc nên hai chị em đồng quyền. Giờ đất chắc cũng hai tỷ đồng. Nếu chú muốn ở lại thì đưa chị 700 triệu đồng”.

    Tôi lặng người, không phải vì số tiền, mà vì cách chị nói. Nó lạnh và tỉnh như người ta tính sổ cuối năm. Tôi hỏi nhỏ: “Sao chị lại tính thế?”. Chị đáp: “Phải rõ ràng, khỏi mất lòng”.

    Tôi nhắc khẽ hồi cưới, cha có gửi chị khoảng 100 triệu đồng, coi như phần rồi. Chị cười nhạt: “Cái đó là của hồi môn. Đây là tài sản, phải tách bạch”. Tôi nhìn chị, thấy đôi mắt không còn ánh nhìn của người chị năm xưa dắt tôi đi học.

    Tôi nói mình không có 700 triệu đồng. Chị ngẩng đầu bảo: “Nếu em muốn giữ nhà thì viết giấy nợ, trả dần. Không thì bán đi rồi mua căn nhỏ hơn, chị lấy phần của mình”. Tôi sững sờ. Giấy nợ giữa chị em ruột, nghe mà nhói.

    Tôi nhìn chị, thương hơn giận. 3 đứa con, chồng làm ăn bấp bênh, gánh nặng chất lên vai. Có lẽ, chị cần tiền thật. Nhưng sao không đợi thêm một chút? Sao ngay khi hương tang cha còn chưa tàn đã nói chuyện tiền nong?

    Đêm ấy, tôi ngồi ở hiên. Trăng loang trên sân gạch, hàng cau cha trồng năm nào vẫn đứng im, lặng như hiểu chuyện. Tôi nghe trong lòng có gì gãy răng rắc, thứ âm thanh của một sợi dây tình cảm vừa đứt.

    Tôi nghĩ, chị không sai. Pháp luật cho phép chị đòi phần. Nhưng tôi vẫn thấy đau. Vì miếng đất này, cha đã đổ mồ hôi dựng từng viên gạch. Nơi này, cha từng ngồi uống chén trà, từng dặn tôi “đừng để nhà lạnh”. Bây giờ, mọi thứ bị đưa ra bàn tính giá trị, thành tiền.

    Nếu tôi bán đất chia đôi thì căn nhà này sẽ thành của người lạ. Còn nếu giữ, tôi phải gánh món nợ với chính chị mình. Cái nào cũng mất. Tôi chẳng biết cha có buồn không nếu thấy hai đứa con ông ngồi chia nhau từng mét đất.

    Chị về, trước khi đi, chị bảo: “Chú suy nghĩ rồi tính, chị không ép”. Tôi gật đầu, nhìn theo bóng chị khuất dần sau ngõ. Cái dáng ấy, tôi từng thấy bao lần khi còn nhỏ, chỉ khác là bây giờ, nó nặng nề và xa lạ hơn.

    Một tuần sau, tôi ra UBND xã xin trích lục giấy tờ đất, định tính đường vay ngân hàng để lo phần của chị. Cán bộ địa chính cầm hồ sơ, ngẩng lên hỏi:
    “Anh là con ông Phúc phải không? Mảnh đất này tháng trước cụ đã làm thủ tục chuyển nhượng rồi.”

    Tôi sững sờ: “Chuyển cho ai ạ?”

    Người cán bộ đẩy hồ sơ lại: “Cho anh. Có cả chữ ký, dấu vân tay, và bản xác nhận của trưởng thôn. Cụ nói lúc còn minh mẫn muốn giao lại nhà đất cho người chăm sóc mình. Bên trong còn tờ giấy cụ viết tay, chắc để lại cho anh.”

    Tôi cầm tờ giấy run rẩy. Nét chữ già nua, nghiêng ngả:

    “Đất này cha để cho thằng út. Không phải vì nó giỏi giang gì, mà vì nó không rời cha dù một ngày. Con gái cha ở xa, có gia đình riêng, cha không trách. Nhưng căn nhà này phải có người thắp nhang mỗi chiều. Nếu ai hỏi giá trị, thì cha nói rồi:
    — Tình cảm cũng quy ra được bằng con số.
    Mà số ấy, cha đã tính xong.”

    Tôi ngồi thụp xuống ghế, nước mắt rơi lên tờ giấy nhòe nhoẹt. Ngoài sân, hàng cau xào xạc trong gió, như tiếng cha khẽ cười.

    Chiều hôm ấy, tôi gọi cho chị. Ở đầu dây bên kia, chị im lặng rất lâu. Rồi chị nói khẽ, giọng nghèn nghẹn:
    “Thôi… giữ nhà lại đi, chú. Chắc cha biết cả rồi.”

    Tôi ngẩng lên, nhìn qua khung cửa, ánh hoàng hôn rót xuống mái ngói đỏ tươi. Lần đầu tiên, tôi thấy lòng mình nhẹ như vừa trút được món nợ nặng nhất — món nợ mang tên tình thân.

  • Chở mẹ vợ đang hồi xuân đi tập nhảy, đến đoạn rẽ vào bụi tre đầu làng bà bắt dừng rồi bảo vào với mẹ một chút

    Chở mẹ vợ đang hồi xuân đi tập nhảy, đến đoạn rẽ vào bụi tre đầu làng bà bắt dừng rồi bảo vào với mẹ một chút

    Buổi chiều ấy, trời như có người vừa rắc một lớp phấn mỏng lên cả làng. Nắng rót vàng nhạt, bụi tre đầu làng lấp loá như những sợi tơ khô của một con kén vừa bung. Tôi lái chiếc xe máy cũ của bố, mẹ vợ ngồi sau, tay ôm mũ bảo hiểm, chiếc khăn lụa màu ngà buộc hờ hững trên cổ bay lả tả như một câu hát hụt.

    Mẹ bảo tôi chở ra thị trấn tập nhảy. Mấy đứa trẻ con trong xóm gọi mẹ là “cô Dung hồi xuân”, nửa đùa nửa trêu. Tôi lúc đầu nghe chữ “hồi xuân” cũng chát chúa nơi đầu lưỡi. Mẹ gần năm mươi, chợt thích áo có hoa, chợt thoa chút son, chợt tối thứ năm nào cũng xách túi đi học nhảy ở nhà văn hoá huyện. Bà con rì rầm, khen có, chê có; có người chép miệng bảo “đàn bà có con gái lớn rồi, nhảy múa cái nỗi chi”. Tôi nghe, im. Vợ tôi – Hạ – thì cười: “Mẹ hồi xuân để đuổi muỗi buồn.” Tôi cười theo, nhưng trong ngực cứ có một con muỗi thật, vo ve.

    “Con rể!” – mẹ vỗ nhẹ vai tôi – “Đến đoạn rẽ bụi tre thì rẽ vào cho mẹ.”

    “Vào… bụi tre?” Tôi ngoái đầu, lạ.

    “Ừ. Vàng bụi tre đó.” Mẹ nói gọn. Gió đưa, mùi bồ kết thoảng từ tóc mẹ dịu như một câu chuyện kể nửa vời.

    Chỗ “vàng bụi tre” là chỗ người ta vẫn tránh vào chập choạng vì hay có bóng. Những cây tre già vươn nghiêng, lá khô treo đầy, mỗi cơn gió thổi qua lại rào rào như ai nghiến răng. Tôi bẻ lái, bánh xe lạo xạo trên những mảnh tre khô gãy. Mẹ vỗ vai: “Dừng đây.”

    Ở sâu hơn mấy bước, đất lún nhẹ, rêu trùm lên những viên gạch cổ. Giữa khoảng trũng lặng ấy là một nấm mộ cũ, bia xi măng đen mốc, chữ đã bạc đến mức như một công thức cũ viết bằng phấn trên bảng ẩm.

    Tôi đứng lặng. Mẹ nói nhỏ, giọng như đặt một chiếc thìa xuống bàn gỗ: “Bố Hạ đấy. Con vào… thắp cho ông nén hương.”

    Đầu gối tôi chùng xuống như vừa mất một bậc thang. Từ ngày cưới, tôi chỉ được nghe về bố vợ bằng mấy mảnh câu chuyện: ông đi xây xa xứ, rồi lạc đâu đó, rồi mất tin. Ảnh thờ trong nhà, mẹ đặt cao, che một góc bằng tấm khăn thêu hoa dại. Tôi tưởng mộ ông ở đâu tận quê ngoại. Hoá ra… ngay sau bụi tre vàng cách nhà vài phút xe.

    Mẹ đặt vào tay tôi một bó nhang. Tôi châm lửa, ngọn lửa xanh lè đầu nhang bỗng vàng lên, khói quyện vào gió. Mùi trầm lẫn mùi tre khô, mùi đất cũ, mùi áo mẹ – tất cả trộn lại thành một nỗi gì khó gọi tên.

    Tôi lẩm bẩm: “Con chào bố.”

    Bàn tay mẹ nắm lấy khuỷu tay tôi, khẽ đến mức tưởng là gió. Mẹ hay nắm tay tôi như vậy mỗi lần muốn nói điều khó: không kéo, không đẩy, chỉ chạm cho bớt run. Mẹ bảo: “Con ở rể nhà này bốn năm rồi mà chưa biết đường vào đây, là… mẹ có lỗi. Nhưng thôi, nay vào là phải rồi.”

    “Tại sao mẹ không nói sớm?” Tôi hỏi.

    “Chờ ngày con rảnh.” Mẹ cười, mắt ươn ướt. “Mấy năm đầu tụi mày chạy ăn, chạy thuê nhà, chạy con. Mẹ… không muốn thêm cái chạy buồn. Với lại… mộ ông chưa được đàng hoàng.”

    Tôi nhìn quanh. Quả đúng, mộ như một cái hộp quên, xung quanh cỏ mọc bời bời, có chỗ đã lấn lên mép bia. Tôi quỳ, rút trong túi khăn ướt lau những dòng chữ mờ: NGUYỄN VĂN BẢY – 1966 – 2005. Một dòng nhỏ hơn: “Chết vì nước.” Dưới chân bia ai đó khắc một chữ “Hạ” nhỏ như một vệt mưa đậu.

    “Chết vì nước?” Tôi ngước lên. “Ông… đuối nước ạ?”

    Mẹ lắc: “Lụt năm đó. Ông đi vớt người.”

    Tôi nhớ năm 2005, lũ lớn. Tôi mười bảy, vẫn còn ở quê. Một buổi tối, nước sông dâng nhanh như người ta rót canh; tôi ôm một cái can nhựa to, bơi qua vườn nhà bác tìm chỗ cao, thì bị cuốn. Lúc chới với, có một bàn tay giơ ra kéo, giọng đàn ông khàn khàn: “Lấy hơi! Lấy hơi!” Tôi nắm lấy, được đẩy lên bờ. Người ấy lao đi tiếp, tôi chỉ nhìn kịp thấy một cái dây da nâu cuốn ở cổ tay, treo một cái còi đồng nhỏ. Sau đấy, tôi nghe nói có người đàn ông chết ở đầu cống. Không biết là ai. Tôi nghĩ “chắc người làng dưới”.

    Quỳ trước bia mộ này, kí ức ấy như một giọt mực rơi xuống nước, loang nhanh.

    “Ông… là người đeo còi?” Tôi buột miệng.

    Mẹ nhìn tôi: “Con nhớ hả?”

    Tôi kể. Mẹ im, rồi mở túi áo, rút một cái hộp thiếc cũ, đầu nắp móp một góc. Bên trong, có một cái còi đồng đã xỉn màu, dây da mòn sợi. Mẹ đặt lên tay tôi: “Đúng nó.”

    Một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng. Tôi nghe cổ họng mình khô khốc, như vừa uống hết một chén rượu đục.

    “Ông vớt nhiều người lắm.” Mẹ nói khẽ, mắt nhìn vào khoảng mờ giữa hai chiếc lá tre. “Đêm ấy, người ta gọi nhau, đầu cống lùa xác. Ông cột dây ở lưng, nhảy xuống, đẩy người lên thuyền. Cái còi để thổi cho biết hướng. Có đứa mười bảy, ôm cái can, ông bảo ‘lấy hơi’, rồi đẩy nó lên bờ; nó… hệt như con kể.”

    “Con…” Tôi nuốt nước bọt. “Con là thằng ôm can.”

    Mẹ quay sang, nhìn tôi thật lâu, như soi mặt mình trong nước. Rồi mẹ cười—nụ cười vừa mừng vừa đau—đặt tay lên đầu tôi, xoa như xoa đầu một đứa trẻ vừa ngủ dậy: “Vậy hợp. Ông kéo con khỏi nước, giờ con tới thắp cho ông.”

    Tôi cúi đầu thật thấp, hai tay chắp lại, trán chạm vào mép bia lạnh. Mùi đất chạm thẳng vào đỉnh mũi. Bỗng dưng, cái ghen ngầm ngầm với chữ “hồi xuân” của mẹ tan như một miếng băng mỏng đặt vào lòng bàn tay ấm.

    “Mẹ…” tôi nói, “mẹ rủ con vào đây… chỉ để thắp hương ạ?”

    “Chỉ.” Mẹ gật. “Nhưng không phải chỉ thắp. Mẹ nhờ con một việc.”

    “Việc gì mẹ cứ nói.”

    “Dời mộ ông.” Mẹ nói rành rọt, từng chữ như nhặt từng hạt bắp. “Đưa ông ra nghĩa trang làng cho đàng hoàng. Mẹ muốn… lát lại cho ông tấm bia cho tử tế. Mẹ để dành mấy năm rồi. Còn thiếu bốn triệu.”

    Tôi giật mình. “Trời ơi, thiếu có bốn triệu mà mẹ không nói.”

    Mẹ cười, đãi đằng: “Mẹ định… đợi cuối năm. Mà con rể ơi, nói ra sợ tụi mày gánh.”

    “Gánh là việc của con.” Tôi nói, giọng chắc như cọc tre đóng xuống đất ẩm. “Con làm ngay.”

    Mẹ khẽ gật, mắt mờ đi: “Cảm ơn con. Mẹ… hồi xuân cũng vì việc này.”

    Tôi ngẩn: “Vì… dời mộ?”

    “Ừ.” Mẹ cười, mím môi như giữ một bí mật chưa chín. “Hội phụ nữ huyện tổ chức đêm văn nghệ gây quỹ ‘Nắm tay nhau qua bờ bên’. Mẹ đăng ký học nhảy để diễn trong chương trình, góp tiền cho mấy nhà gặp tang khó—trong ấy có tên ông. Mẹ nhảy… vụng, người ta cười. Mẹ cũng cười. Nhưng mỗi lần tập, mẹ thấy người mình như bớt rỉ. Mẹ mang theo cái còi, cứ nghĩ… ông nhìn.”

    Bảo hiểm tiền

    Tôi… cứng họng. “Vậy còn chuyện người ta nói mẹ… với thầy dạy nhảy?”

    “Mẹ nhảy với thầy thì phải nắm tay thầy chứ nắm tay trứng hử?” Mẹ bật cười, cái cười có mùi bồ kết. “Thầy nó bằng tuổi Hạ, gọi mẹ bằng cô. Mẹ chỉ nhảy cho chân đỡ đau thôi con.”

    Tôi thấy mình nhỏ xíu như một hạt bụi tre trong nắng, vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm.

    “Mẹ gọi con vào bụi tre,” tôi nói, “tưởng… mẹ rủ con làm điều… bí mật.”

    “Mẹ rủ con làm điều bí mật thiệt chứ.” Mẹ nháy, rồi hạ giọng: “Bí mật của đàn bà già. Mẹ cần con đi cùng mẹ một đoạn, làm chỗ dựa lưng… để mẹ đứng vững mà nói với người ta: ‘Ông ấy không bỏ tôi. Ông ấy chết vì nước.’ Mẹ không sợ miệng đời, nhưng sợ… chữ ‘bỏ’ dính vào tên ông lâu quá rồi.”

    Tôi nắm tay mẹ thật chặt. “Con đi. Con đứng sau.”

    Cơn gió xào xạc. Khói hương quấn lấy những lá tre vàng, trôi về mô đất bên cạnh rồi tan. Tôi tưởng tượng ra bố vợ tôi – người đàn ông đeo còi – đang nở một nụ cười bẽn lẽn phía sau những vệt khói đó.

    Buổi tối, tôi chở mẹ ra nhà văn hoá. Tiếng nhạc cha-cha-cha nghe như tiếng nước cười. Mấy cô mấy bác mặc váy áo rực rỡ hơn mọi ngày. Thầy giáo trẻ – cái cậu mà dân làng đồn thổi – chắp tay gọi “cô Dung ơi, hôm nay cô thử dẫn bạn nhảy mới đi ạ.” Mẹ quay qua nhìn tôi, mắt hỏi: “Con thử không?” Tôi lắc đầu như trẻ con sợ tuột dép. Mẹ cười, đi vào, vạt áo quét nhẹ nền phòng. Tôi ngồi hàng ghế sau, nhìn mẹ học từng bước: chậm – chậm – nhanh – nhanh – chậm. Mỗi lần mẹ trật nhịp, mẹ cười và nói xin lỗi bằng mắt, có cái cúi đầu rất nhỏ – thứ cúi đầu lịch thiệp của người đi qua nhiều phiên chợ.

    Giữa giờ, tôi ra ngoài hiên, nhìn xuống con đường như chiếc dây ruy băng. Hạ gọi video. “Anh chở mẹ ổn không? Mẹ có làm quá không?” Tôi quay camera vào phòng tập. Hạ nhìn mẹ nhảy, mắt rưng. “Mẹ… trẻ ghê. Em… hôm nay có tin.” Hạ đưa máy xuống, tiếng tim tôi rơi vào dạ dày: “Bác sĩ nói… có tim thai rồi.”

    Tôi đứng ngẩn như người vừa đổi thẻ trò mà trúng giải. “Con… ông đeo còi.” Tôi nói dại.

    Hạ cười, chảy nước mắt: “Chắc ông thổi một tiếng.”

    Tôi quay lại nhìn mẹ. Mẹ đang cười với thầy giáo trẻ, tay nắm nhẹ một bàn tay khác. Tôi bỗng thấy mọi ánh đèn trong phòng bớt gắt, như người ta bẻ bớt bóng đèn đi để tử tế tràn vào.

    Hai tuần sau, việc dời mộ bắt đầu. Mấy chú đội ấp đưa xẻng, đưa bạt. Nghĩa trang làng đón thêm một nấm mộ mới, bia granite đen khắc rõ ràng: Nguyễn Văn Bảy – hy sinh khi cứu người trong lũ, 2005. Dưới là một câu khắc nhỏ: “Em và con đã tới.” Mẹ chọn chữ nhỏ, bảo “chữ lớn người ta đọc, chữ nhỏ… người trong nhà đọc.”

    Đêm văn nghệ gây quỹ, sân trường THCS rợp cờ dây. Nhạc nổ giòn như bắp rang. Mẹ cùng đội phụ nữ lên bài cuối, bài “Đi qua bóng tối”. Mỗi người cầm một chiếc khăn lụa vàng. Khi nhạc tới đoạn lắng, họ xoè khăn ra cao, bóng khăn trùm lên mặt rồi hạ xuống chậm, như ai đó đưa tay qua một nấm mộ. Người ta vỗ tay rất lâu. Mẹ cúi đầu. Tôi đứng dưới, tim đập theo nhịp dậm chân của mẹ.

    Sau tiết mục, chủ tịch xã đọc danh sách các gia đình được hỗ trợ. Tên bố vợ tôi đứng ở giữa, mọi người vỗ tay. Mẹ quay xuống, mắt tìm tôi trong đám đông, gặp. Mẹ gật, không cười. Tôi giơ ngón tay cái – động tác ngốc nghếch mà có sức nặng lạ lùng.

    Đêm tan, tôi chở mẹ về. Qua bụi tre vàng, gió rịn mùi lá non. Mẹ bảo: “Dừng một chút.” Tôi tấp vào. Mẹ xuống, đứng trước lối vào – chỗ hôm đầu tiên mẹ gọi tôi rẽ – rồi quay lại, giọng đùa mà không hẳn đùa: “Con rể, cho mẹ rủ con vào trong đó thêm lần nữa.”

    Bảo hiểm tiền

    Tôi hiểu. Chúng tôi vào, thắp một nén hương nhỏ ở mép đường, hướng về nghĩa trang mới. Mẹ nói khẽ: “Ông nghe thấy rồi.”

    Trước khi về, mẹ mở túi, rút cái còi đồng. Mẹ nâng lên, thổi một tiếng rất nhẹ. Tiếng còi không sắc như ngày xưa, chỉ như một vệt gió đi ngang qua tán tre. Nhưng ngay khi ấy, tôi thấy Hạ gửi một tin nhắn: “Em… nghén rồi. Thèm canh chua bông điên điển.” Tôi bật cười thành tiếng.

    “Gì vậy?” mẹ hỏi.

    “Ông… thổi vô bụng Hạ.” Tôi đùa.

    Mẹ nguýt yêu: “Con trai nói năng kỳ.” Rồi mẹ bỗng nghiêm: “Đặt tên cho con đi. Tên đệm ‘Tre’ nhé. Cho nhớ bụi tre này.”

    “Vâng.” Tôi gật nghiêm như ký giấy.

    Ngày con chúng tôi ra đời, mùa điệp vàng xuống chín. Mẹ đứng trong phòng kính, nhìn tụi tôi. Tôi gọi điện cho thầy dạy nhảy, mời cả đội mẹ đến bệnh viện, buộc mấy chiếc khăn lụa vàng vào cán nôi. Hạ nhìn, mắt cười mệt: “Con nhà nhảy múa.”

    Tôi bế con, áp lên ngực, thì trong TV ở phòng bệnh bật đúng một phóng sự địa phương: “Chuyện những người đi qua lũ.” Hình một người đàn ông ôm một cậu bé nửa ướt nửa khô – phóng sự cũ, có dòng chữ dưới chân: “2005 – Nguyễn Văn Bảy – dân quân tự vệ xã X, hi sinh khi cứu người.” Tôi nhìn con trai, thì thầm: “Đây là ông nội.”

    Hạ hỏi nhỏ: “Bao giờ nói cho con nghe?”

    “Đợi nó biết nghe tiếng tre.” Tôi đáp.

    Nếu bây giờ ai hỏi, “Hồi đó chở mẹ vợ đang hồi xuân đi tập nhảy, đến đoạn rẽ vàng bụi tre đầu làng, mẹ vợ bỗng đề nghị vào trong đó làm gì?”, tôi sẽ nói: “Mẹ rủ tôi vào thắp hương cho một người đàn ông đeo còi đã kéo tôi khỏi nước năm mười bảy tuổi – người mà tôi cứ tưởng chỉ là bóng trong ký ức – hoá ra là bố vợ tôi.” Rồi tôi sẽ kể tiếp, rằng mẹ vợ tôi hồi xuân không phải vì một người đàn ông mới, mà vì một lời hứa cũ: nhảy một điệu cho nhẹ nợ, gây một quỹ cho nhẹ lòng, để dời một nấm mộ ra ánh sáng.

    Cái kết bất ngờ nhất của câu chuyện không phải là mộ nằm trong bụi tre, cũng không phải là cái còi đồng mà mẹ vẫn giữ. Mà là ở tin nhắn tôi nhận ngay lúc mẹ thổi còi: “Thèm canh chua bông điên điển.” – một cách nói khác của sinh mệnh mới, như tiếng còi hồi rất xa vọng về. Lúc đó, giữa mùi nhang và mùi tre, tôi hiểu: những người đàn ông đi vào nước mà không trở về không hề biến mất; họ ở lại bằng một cái tên khắc nhỏ trên bia, bằng một chiếc khăn lụa trong đêm diễn, bằng một đứa trẻ vừa thở tiếng đầu tiên. Và bằng cả cái cách một bà mẹ hồi xuân, đứng bên bụi tre vàng, rủ con rể đi vào trong để học cách gọi đúng tên của nỗi nhớ.

  • Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly h:ô:n 5 năm

    Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly h:ô:n 5 năm

    Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày ly hôn. Thời gian trôi nhanh đến không ngờ.

    Khi tôi và anh kết hôn, chúng tôi từng tin rằng chỉ cần yêu nhau là đủ. Nhưng cuộc sống hôn nhân đâu đơn giản như vậy.

    Những tháng ngày đầu tiên trôi qua trong êm ấm, nhưng càng về sau, sự khác biệt trong suy nghĩ, cách sống, cách dạy con, thậm chí cả cách lặng im… đã tạo nên những khoảng cách không thể lấp đầy. Chúng tôi từng cố gắng, từng níu giữ, từng thỏa hiệp… nhưng rồi, tất cả chỉ dừng lại ở chữ “từng”.

    Sau 7 năm chung sống, chúng tôi chính thức ly hôn. Không cãi vã, không nước mắt, chỉ là hai con người đã quá mệt mỏi với việc cố gắng hiểu nhau, cuối cùng chọn cách buông tay để nhẹ lòng.

    Tôi nhận quyền nuôi con. Anh cũng đồng ý.

    Mọi người nói tôi may mắn vì có được con. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, đó là cả một hành trình của nước mắt, của những đêm trằn trọc với câu hỏi: “Làm mẹ đơn thân, tôi có làm được không?”

    Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly hôn 5 năm, ông nói 7 từ khiến tôi sững sờ - 1

    Tôi và chồng cũ đã ly hôn sau 7 năm bên nhau. (Ảnh minh họa)

    Điều an ủi tôi nhiều nhất chính là bố mẹ chồng cũ. Họ không quay lưng với tôi, không trách móc tôi, không bênh vực con trai họ.

    Họ vẫn thương tôi như con gái trong nhà. Họ vẫn âm thầm liên lạc, hỏi han, thỉnh thoảng dúi cho tôi vài trăm nghìn, nói là mua quà cho cháu, mua sữa, mua sách,… Nhưng tôi biết, đó là tình thương họ dành cho tôi, dành cho đứa cháu gái nhỏ không còn một gia đình trọn vẹn.

    Có lần, bố mẹ chồng cũ còn cố gắng hàn gắn tôi và chồng cũ. Nhưng khi chồng cũ có người mới, họ đành ngậm ngùi buông tay.

    Tôi không trách họ. Tôi hiểu, họ chỉ muốn cháu gái của họ có đủ bố mẹ, có một tổ ấm hoàn chỉnh. Nhưng không phải mảnh vỡ nào cũng có thể ghép lại, nhất là khi người trong cuộc đã bước sang một chặng đường khác.

    Tôi chọn ở vậy nuôi con. Năm này qua năm khác, tình yêu không còn là điều tôi nghĩ đến. Một phần vì mệt mỏi, một phần vì bận rộn, nhưng sâu thẳm trong tôi, có lẽ tôi đã không còn đủ niềm tin. Nhìn con gái lớn lên từng ngày, tôi thấy mình có động lực sống, có niềm vui và điều đó, với tôi là đủ.

    Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày ly hôn. Thời gian trôi nhanh đến không ngờ. Tôi và chồng cũ hầu như không liên lạc, chỉ khi có việc liên quan đến con thì mới nhắn vài câu.

    Anh giờ đã có gia đình mới, có thêm con nhỏ. Tôi không chúc mừng, nhưng cũng không ghen tị, chỉ đơn giản là… chẳng còn gì để bận lòng.

    Tuần trước, tôi đang làm thì nhận được điện thoại của bố chồng cũ. Ông hỏi tôi có rảnh không, hãy sắp xếp thời gian đưa con gái về nhà nội vì ông có chuyện gấp cần nói. Tôi lo, sợ ông bà có chuyện gì không ổn nên lập tức thu xếp công việc để đưa con về.

    Hôm đó có cả chồng cũ và vợ mới của anh. Khi cả nhà đã có mặt đông đủ, bố chồng cũ nhìn tôi và cháu nội rồi nói:

    – Bố mẹ muốn chia đất cho con.

    7 từ ấy khiến tôi sững sờ. Chưa kịp để tôi phản ứng lại, ông chậm rãi nói tiếp:

    – Bố mẹ có một mảnh đất nhỏ. Bố muốn chia cho mẹ con con. Bố biết con vất vả, thiệt thòi nhiều. Bố mẹ chỉ muốn bù đắp một chút cho con và cháu gái.

    Bố chồng cũ đòi gặp mặt sau khi tôi ly hôn 5 năm, ông nói 7 từ khiến tôi sững sờ - 2

    Bố chồng cũ nói muốn chia đất cho tôi. (Ảnh minh họa)

    Không ngờ sau từng ấy năm, họ vẫn xem tôi là người trong gia đình. Vẫn nghĩ cho cháu nội của họ, vẫn đau đáu với những thiệt thòi của tôi.

    Nhưng chuyện đâu dừng ở đó.

    Khi biết ý định của bố mẹ, chồng cũ và vợ mới của anh phản đối dữ dội. Anh nói tôi không còn là con dâu trong nhà, không có quyền nhận tài sản. Vợ anh thì thẳng thắn cho rằng tôi “đã đi rồi thì đừng quay lại lấy gì nữa”.

    Tôi im lặng. Không phải vì không biết đau. Mà vì trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng… tôi thực sự đã bước ra khỏi cuộc đời anh. Chỉ có bố mẹ anh là những người chưa từng “ly hôn” với tôi.

    Tôi không biết cuối cùng ông bà có giữ quyết định chia đất hay không. Tôi cũng chưa trả lời sẽ nhận hay từ chối. Bởi hơn tất cả, điều khiến tôi nghẹn ngào không phải là giá trị của một mảnh đất, mà là sự trân trọng, yêu thương mà bố mẹ chồng cũ đã dành cho tôi.

    Cuộc sống đôi khi chẳng công bằng, nhưng vẫn luôn có chỗ cho sự tử tế. Và trong một thế giới đầy đổ vỡ, tôi may mắn vì vẫn có một mối quan hệ đẹp đẽ còn nguyên vẹn, đó là tình nghĩa giữa tôi và bố mẹ chồng cũ.

    Có thể tôi đã không còn chồng, nhưng tôi vẫn còn một gia đình phía sau. Và có lẽ, thế là đủ để tôi thấy mình không cô đơn.