Cũng đúng thời điểm này 2 năm trước sau khi vừa mới Tết xong thì con trai 2 tuổi của tôi mất mọi người ạ. Con mất khi trong nhà vẫn còn có rất nhiều bánh kẹo sau Tết. Con mất khi vẫn còn hoa mai, hoa đào nở rộ khắp vườn nhà. Nỗi đau này dù vợ chồng tôi cố gắng đến mấy vẫn không làm sao lấp đi được. Nhất là vợ tôi, 2 năm rồi mà cô ấy vẫn đau đáu nỗi đau mất đứa con trai bé bỏng của mình.
Con gái đầu được 4 tuổi thì vợ tôi bầu thêm đứa nữa. Ngày biết tin đứa thứ 2 là con trai, cô ấy reo lên:
“Như vậy là nhà mình có nếp có tẻ rồi. Cảm ơn trời phật đã ưu ái cho vợ chồng nhà con”.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com
Thấy vợ vừa phải đi làm lại bầu bí nặng nhọc nên tôi quan tâm bồi bổ cho 2 mẹ con lắm. Hôm thì tôi nấu cháo cá chép, hôm lại mua chim câu về hầm. Cứ đến thai kỳ cần đi khám định kỳ tôi đều nhớ hết và đưa em đi. Vợ tôi dù rất vả và nặng nề nhưng cô ấy hạnh phúc và háo hức chờ con chào đời.
Khi con trai chào đời, cô ấy chăm bẵm con từng ly từng tí. Sẵn có chút kinh nghiệm nuôi con lần 2 nên cô ấy chăm thằng bé khéo lắm, trộm vía thằng bé chưa phải vào viện vì ốm đau lần nào.
6 tháng đi làm lại, vợ tôi tạm gửi con cho bác hàng xóm trông giúp mà không phải cầu viện tới bà nội bà ngoại ở quê ra. Cũng may công việc của em không bị gò bó về thời gian nên 9h sáng ra khỏi nhà, 4h chiều đã về đón con và cơm nước cho cả nhà rồi. Nhờ có vợ nhanh nhẹn, sắp xếp dọn dẹp nhà cửa mà có con nhỏ nhưng nhà tôi chẳng hề bừa bộn chút nào.
Rồi một chiều đón con đi gửi trẻ về như mọi ngày, để thằng bé đỡ quấy phá khi cô ấy đang làm bếp nên vợ đặt nó ở ghế sofa phòng khách và bỏ mấy gói bánh kẹo sau Tết còn thừa ra cho con chơi. Được 1 lúc thì thấy ông con xách vào bếp 1 túi kẹo cứng bảo:
“Mẹ bóc ăn”.
Thấy con đòi ăn, vợ tôi bảo:
“Con ra ghế ngồi đi, không ăn kẹo đâu nhé, ăn bánh quy ấy”.
Thằng bé cười hớn hở xách gói kẹo đi ra ghế nằm chơi. Chẳng hiểu thế nào nó vẫn tự lấy ra được chiếc kẹo bỏ vào mồm trong lúc vừa nằm vừa lắc lư mà vô tình nó bị hóc. Trong giây lát, con trai tôi bỗng dưng giãy giụa, chân đạp loạn xạ, tay đưa lên đầu ú ớ, mặt mũi tím tái khó chịu.
Vợ tôi hoảng hốt chạy đến tìm cách đỡ thằng bé đứng dậy, bế dốc ngược lên vỗ lưng nhưng kẹo không rơi ra ngoài. Đưa con đến viện thì không kịp nữa, con trai đã ra đi mãi mãi rồi.
Lúc đưa thằng bé từ viện về, vợ tôi cứ ôm chặt lấy con nhất định không chịu buông. Những ngày sau đó, cứ tỉnh lại lúc nào là cô ấy khóc ngất, điên điên dại dại.
Giỗ đầu con năm trước, nhìn di ảnh con trai mà cô ấy vẫn khóc hết nước mắt. Giỗ năm thứ 2 của con, vợ tôi cũng có vẻ bình tâm hơn khi cùng chồng chuẩn bị đám giỗ cho con rất tươm tất.
Ấy vậy mà lúc lên bàn thờ thắp nén hương cho con, vợ nhìn thấy trên mâm cúng ngọt có 2 gói kẹo cứng với vài hộp bánh, hộp thạch là cô ấy lại điên loạn hất đổ hết rồi gào lên:
“Sao anh còn mua những thứ đã hại con chứ, mang vứt hết đi”.

Cứ thế, vợ lại ngồi khóc như mưa gió và trách cứ bản thân không ngớt. Tôi cũng quá sơ ý. Cứ tưởng ngoài cỗ mặn có thêm mâm cỗ ngọt thắp hương cho cháu nên mua về, nào ngờ cô ấy vẫn ám ảnh như thế. Tôi chỉ biết ôm vợ vào lòng an ủi còn chẳng biết nỗi đau này bao giờ có thể nguôi ngoai.

Để lại một bình luận